Đao của Trương Hạc gãy, hắn không để ý được nhiều nữa, chỉ lăn một vòng trên mặt đất trong phòng, từ trong lòng lấy ra một đạo phù lục giấy vàng, hắn lạnh lùng nhìn Chu Phàm, phù lục giấy vàng trong tay nhanh chóng bốc cháy, mang theo hỏa diễm xanh thẫm, ở trong bóng đêm trông rất khiếp người.
Chu Phàm không bận tâm, hắn lại vung đao bổ tới.
Trương Hạc cuống quít tránh né, đạo phù lục mà hắn đốt lên, một chút tác dụng cũng không có.
Trên mặt Trương Hạc lộ ra vẻ ngạc nhiên, vì sao sát thủ giản cuối cùng mà hắn một mực không muốn sử dụng lại mất đi hiệu lực?
Hắn nghĩ không thông lúc này chỉ muốn lập tức trốn khỏi nơi này, rời xa người thanh niên khiến hắn cảm thấy khủng bố này.
Nhưng dưới khoái đao của Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết, hắn căn bản là chạy không thoát.
Chu Phàm vẫn lạnh lùng vung đao, đao thế nhanh như có bốn đao đồng thời bổ ra, chặt xuống một đôi tay một đôi chân thô to tới vô lý đó của Trương Hạc.
Máu rải trên mặt đất, Trương Hạc phát ra tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương.
Hắn để giữ một số bí mật của mình, cố ý rời xa hộ gia đình xung quanh, thanh âm này truyền ra ngoài nhà, cũng khó có thể vang tới được tai những thôn dân đang ngủ say.
Xuyên qua hỏa quang trên thân trực đao phát ra, Chu Phàm có thể nhìn thấy hai tay hai chân rơi xuống đất dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khô héo đi, khôi phục kích thước tay chân của người bình thường.
Hỏa quang còn chiếu lên gương mặt tái nhợt vặn vẹo vì đau đớn của Trương Hạc.
Chu Phàm xác nhận Trương Hạc không còn năng lực phản kháng và chạy trốn, hắn xoay người đi châm đèn.
Trương Hạc nằm trong vũng máu, đèn sáng lên, hắn không lớn tiếng hò hét nữa mà dùng một đôi mắt mang theo vẻ oán độc nhìn Chu Phàm.
Sinh cơ của võ giả so với người thường thì cường đại hơn nhiều, cho nên Trương Hạc chảy nhiều máu như vậy vẫn chưa chết, thậm chí là không ngất.
Chu Phàm cầu đèn dầu đi tới, nói:
- Ánh mắt có lợi hại tới mấy cũng không giết được người, nếu không phải ta còn rất nhiều chuyện muốn biết, hiện tại ta có thể cho ngươi được chết thống khoái, không để ngươi phải chịu nhiều tra tấn như vậy.
Trương Hạc hơi sửng sốt, những lời Chu Phàm nói đương nhiên không có vấn đề, hắn đã đứt tay đứt chân cũng không làm gì được Chu Phàm nữa.
Thanh âm của Trương Hạc khàn khàn, nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Sinh Cơ Trùng của ta cũng bị ngươi lấy xuống rồi à?
Đạo phù lục mà Trương Hạc đốt cuối cùng chính là thủ đoạn khống chế Sinh Cơ Trùng, kết quả lại không có bất kỳ hiệu quả gì, hiển nhiên Sinh Cơ Trùng của hắn rất có thể đã không ở trong cơ thể Chu Phàm.
Chu Phàm nói:
- Ta còn có thể là ai? Ta chính là Chu Phàm.
Thanh âm của Trương Hạc lạnh lùng, nói:
- Ngươi không thể là Chu Phàm chất phác đó, vốn khi tính cách của ngươi có biến hóa ta đã có chút hoài nghi, cuối cùng thực lực lại lớn mạnh vượt bậc, trên tay lại có nhiều át chủ bài như vậy, ngươi khẳng định không phải Chu Phàm.
Chu Phàm chỉ lắc đầu nói:
- Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chính là Chu Phàm, vấn đề này không có ý nghĩa, hơn nữa hiện tại không phải ngươi hỏi ta, mà là ta hỏi ngươi.
Trương Hạc nhìn Chu Phàm, buồn bã nói:
- Ta chính là người sắp chết, vì sao phải trả lời câu hỏi của ngươi.
Chu Phàm nhìn Trương Hạc, hắn trầm mặc một lúc, bỗng nhiên rút trực đao ra, kề đao lên trên cổ Trương Hạc, sau đó chậm rãi nói:
- Bởi vì ngươi cho dù như vậy, vẫn không muốn chết, ngươi vẫn vọng tưởng có người tới cứu ngươi, cho dù ngươi biết hi vọng này rất xa vời, nhưng ngươi cũng không muốn từ bỏ.
- Người sắp chết sẽ không có vẻ mặt như ngươi, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, cho nên cũng cho phép ngươi sống thêm một đoạn thời gian, ngươi xem, đây vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện, nếu ngươi không muốn trả lời câu hỏi của ta, vậy hiện tại ta sẽ chặt bỏ đầu ngươi xuống, ngươi chọn đi.
Vẻ mặt Trương Hạc vặn vẹo, ở trong mắt hắn, lời nói của Chu Phàm tựa như gai nhọn, đâm vào trong tim hắn, nhưng Chu Phàm nói đúng, hắn vẫn không muốn chết!
Cho dù hắn biết sau khi Chu Phàm hỏi xong, sẽ không chút do dự mà đưa hắn lên đường, nhưng đối với hắn mà nói, có thể sống thêm một thoáng, vậy cũng đáng, nói không chừng hắn thật sự có hi vọng sống sót, hắn trước nay là một người có dục vọng cầu sinh rất mạnh.
Chu Phàm lại nói:
- Sự kiên nhẫn của ta là có hạn, cũng sẽ không cho ngươi quá nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề.
- Ngươi hỏi đi.
Trương Hạc nhắm hai mắt lại, sau khi mở ra, bình tĩnh nói.
- Vì sao ngươi muốn hại ta?
Chu Phàm lạnh lùng hỏi,
- Hiện tại ngươi chắc biết ta không phải là kẻ ngu xuẩn, nếu để ta phát hiện ngươi lừa ta, vậy ta sẽ lập tức chặt bỏ đầu của ngươi xuống.
- Bởi vì ta muốn cắt bỏ đầu của ngươi, thay đầu của ta vào.
Trương Hạc trả lời.
Trương Hạc muốn cắt bỏ đầu mình, thay đầu hắn vào?