Trương Hạc thấy Chu Phàm làm như vậy, hắn thở dài:
- Ngươi cẩn thận như vậy, ta thua ngươi cũng không phải chuyện ngẫu nhiên, tối nay khi ngươi tìm tới ta, ta nên đào tẩu mới đúng, chứ không phải lựa chọn giao thủ với ngươi.
Chu Phàm không đáp lại, bởi vì hắn đã hoàn toàn gạt áo dài của Trương Hạc ra, nhìn thấy thân trên của Trương Hạc, mắt hắn co rút lại.
Thân trên của Trương Hạc không ngờ không có một chút huyết nhục nào, xương quai xanh, xương bả vai, xương ngực, xương sườn, tất cả xương cốt đều hiện ra trước mắt, dưới xương trắng là ngũ tạng lục phủ của hắn, nhưng gan, tim, phối, lá lách đều là màu đen đỏ, tim vẫn đang hơi nảy lên, phía dưới ngũ tạng chính là dạ dày, chậm rãi mấp máy khí quan như ruột non ruột già.
Người đã nhìn quen cảnh máu me như Chu Phàm, nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy cũng không nhịn được mà tim đập mạnh, hắn cố nén xung động muốn một phát chém bay đầu Trương Hạc, thân thể bị cởi bỏ áo dài lại truyền đến một cỗ khí vị thối rữa của thi thể, lúc này Chu Phàm mới hiểu được vì sao mẹ hắn lại nói lúc ấy nàng ngửi được một cỗ khí vị như vậy.
Chu Phàm hơi thu liễm tâm thần dùng mũi đao gẩy áo dài che lại thân thể khiến người ta sợ hãi, chặn lại khí vị thối rữa đó, mới trầm giọng nói:
- Vì sao ngươi lại biến thành bộ dạng quỷ quái này như vậy? Hơn nữa ngươi đã như vậy lại vẫn có thể sống sót?
Đã mất nhiều huyết nhục như vậy lại vẫn có thể sống sót, cái này cần sinh mệnh lực mạnh tới mức nào? Sinh mệnh lực của con người lại có thể mạnh như vậy sao? Ít nhất thì Chu Phàm có chút khó có thể tin được.
Trên mặt Trương Hạc lộ ra vẻ thương cảm:
- Ta không biết ngươi có biết không, ta là năm năm trước mới gia nhập Tam Khưu Thôn, trước đó là một thôn chính của một thôn to gấp Tam Khưu Thôn mười mấy lần, thôn của ta cách nơi này rất xa, không thuộc về sự quản hạt của Thiên Lương Lý.
- Thôn khổng lồ như vậy so với Tam Khưu Thôn các ngươi thì cường đại hơn nhiều, bởi vì quy mô đủ lớn, Phù Sư bên trên phái xuống có năm người, ta có thể trở thành một thôn chính là vì thực lực của ta đủ mạnh, hai là vì y thuật của ta là số một trong thôn.
- Hai điểm này khiến ta được xem như là đại nhân vật có số má trong thôn, bình thường ở trong thôn có thể nói là sống rất thoải mái, nhưng tất cả đều bị hủy trong trận tai ương diệt thôn đó.
- Là dạng tai ương diệt thôn gì?
Chu Phàm hỏi.
- Ngươi sẽ không muốn biết đâu.
Mắt Trương Hạc đang không ngừng phình to, cơ nhục trên mặt đang run rẩy, hiển nhiên là xuất phát từ một loại trạng thái cực kỳ sợ hãi, run giọng nói:
- Là lục quang diễm.
- Lục quang diễm gì? Là quái quyệt à?
Chu Phàm nhìn Trương Hạc, hắn có thể cảm thấy loại kinh hãi phát ra từ sâu trong đáy lòng này của Trương Hạc, mà sự kinh hãi này đến từ lục quang diễm trong miệng hắn.
- Không biết, ta không biết nó có phải quái quyệt hay không, trước giờ ta chưa từng thấy thứ đó, cũng chưa từng nghe về thứ đó, ta biết tên của nó là vì lúc ấy từ trong miệng Phù Sư của thôn nói ra.
Ánh mắt Trương Hạc lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Vị lão đại nhân đó là dùng một loại ngữ khí tuyệt vọng nói ra tên của nó, sau đó bảo chúng ta chạy mau, năm vị Phù Sư thực lực tương đương với ta lại không hề có chút ý định chống cự, bọn họ bảo chúng ta trốn, bọn họ cũng đang chạy trốn.
- Lúc ấy trong thôn đã triệt để lâm vào sụp đổ, tồn tại có thể khiến năm vị Phù Sư xoay người bỏ chạy, ta cũng không nghĩ nhiều, biết thôn sắp xong rồi, ta vốn đang muốn về nhà dẫn theo người nhà, nhưng lúc ấy có quang mang màu xanh lục kỳ quái chiếu vào trong thôn. . . Tất cả đều đã muộn rồi.
- Quang mang màu xanh lục đó giống như hỏa diễm lay động, người bị bao phủ phát ra tiếng kêu thê thảm, quang diễm xanh lục không trong suốt, ta không thể thấy tình huống bên trong, thậm chí còn có một Phù Sư bị vạ lây, không chạy ra được nữa, chỉ có thể lờ mờ nghe thấy hắn cũng giống như những thôn dân bình thường phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Quang diễm xanh lục? Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến.
- Ta là thôn chính, từng thấy rất nhiều quái quyệt, nhưng chưa bao giờ thấy sự vật đáng sợ như vậy, ta sợ hãi, không bận tâm tới người nhà nữa, chỉ chạy ra ngoài thôn giống như phát điên.
- Tốc độ tản ra của Lục quang đó đúng là quá nhanh, cho dù là võ giả Tốc Độ Đoạn như ta, có tốc độ chạy nhanh khó có thể tưởng tượng, vẫn thiếu chút không thể trốn thoát, may mà cuối cùng nó ngừng khuếch tán, ta mới may mắn trốn thoát, ta vốn cho rằng ta không sao.
Nhưng ai ngờ không lâu sau huyết nhục ở ngực và bụng của ta bắt đầu xuất hiện thối rữa, ta đoán là lúc ấy khi ta chạy trốn, đã lây dính một chút quang mang kỳ quái đó, về sau thì chậm rãi biến thành như vậy.
- Ngươi nói ngươi ban đầu là Tốc Độ Đoạn à?