Chương 2427: Tinh Lệ Đan
Chương 2427: Tinh Lệ ĐanChương 2427: Tinh Lệ Đan
Tiểu Quyển nước mắt giàn giụa nói:
- Thì ra đây chính là cái gọi là Thương Tâm Tiểu Đao.
Đến buổi tối, sau khi Chu Phàm ngủ say, rất nhanh hãn xuất hiện ở trên thuyền, đấu tiên là thây Mộng Mộng bò ra khỏi nôi, tiền về phía ngoài thuyền.
Vẻ mặt hắn khẩn trương vội vàng thi triển thân pháp ôm Mộng Mộng về, Mộng Mộng vân đang cười khanh khách, còn dùng tay sờ mặt Chu Phàm.
Vẻ mặt Chu Phàm bất đắc dĩ, hiện tại Mộng Mộng biết bò rổi, hắn cũng có chút không quản được nàng.
Rất nhanh hắn lại chuyển dời tâm tư, quan sát thuyển tràn ngập sương mù, không phát hiện thân ảnh của Anh Cửu. Loại hành vi sau khi phụ thân của Anh Cửu, ở trong mắt hắn chỉ có hai loại kêt cục.
Thứ nhất Anh Cửu vào thời điểm mấu chốt liền dừng tay, cũng không động thủ giết hắn, Anh Cửu sẽ bình yên vô sự.
Thứ hai Anh Cửu xuất thủ, nhưng thuyền cũng xuất thủ cứu hắn, vậy cho dù thuyển không thu thập Anh Cửu, Anh Cửu cũng sẽ phải chịu đạo tâm phản phệ, khả năng sông sót của Anh Cửu là rất thấp.
Nói thật, Chu Phàm rất không thích ả điên Anh Cửu này, giồng như một quả bom tùy thời sẽ phát nổ, lần này suýt chút nữa thì nổ chêt hắn, hắn chỉ mong Anh Cửu chết cho xong.
- Ngươi là đang tìm ta à?
Chu Phàm nghe thấy thanh âm quen thuộc mà khó nghe này, sắc mặt của hăn lạnh xuồng,
- Thì ra ngươi không chết.
Anh Cửu xuất hiện ở trước mắt Chu Phàm, nàng cười nói:
- Đây là đang tức giận à? Nếu ta thực sự động thủ giết ngươi, ta khăng định đã chết, nhưng chỉ sợ ngươi cũng chết.
- Vì sao ngươi phải tức giận? Ngươi cho răng Tâm Chi Pháp Tắc của ta là dê có được như vậy sao? Đây chính là cái giá ngươi phải trả cho sự mạo hiểm của mình.
Chu Phàm nghiêm mặt, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
- Vì sao ngươi cuối cùng lại dừng tay? - Bởi vì thuyền không có một chút ý định xuất thủ nào, vậy vì sao ta phải đồng quy vu tận với ngươi? Anh Cửu thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng mạng của mình thật sự đáng giá hơn ta sao?
- Mạng của ta ở trong mắt ta đương nhiên là đáng giá hơn ngươi.
Chu Phàm xụ mặt nói,
- Vả lại ta là sợ ngươi thật sự phát điên, cứ muốn kéo ta chôn cùng với ngươi.
- Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Anh Cửu cười nói:
- Thuyền không có ý xuất thủ, ta kéo ngươi chôn cùng, khả năng rất lớn chính là ta thua, chuyện vừa thua vừa mất mạng, ta sẽ không làm, có thê thắng nhưng sẽ mãt mạng, ta mới cân nhắc một chút. Chu Phàm nói:
- Cho nên ngươi không chỉ là dọa ta, nều có cơ hội thắng thuyền, ngươi sẽ giết ta đúng không?
- Cái này thì khó nói.
Anh Cửu cười nói:
- Nhưng ta nghĩ cơ hội ta xuống tay sẽ rất thấp, bởi vì thuyền không nhận thua, ta giết ngươi cũng không có ý: nghĩa, thuyển nhận thua, ta còn giêt ngươi làm gì?
Quan tâm quá tất loạn, Chu Phàm rất nhanh cũng nghĩ thông, với tình huồng lúc ây, chỉ cần Anh Cửu không nổi điên, hắn sẽ không phải chết.
- Ngươi đoán xem vì sao thuyền lại im lặng?
Anh Cửu lại cười hỏi. - Cái này còn cần phải đoán à?
Chu Phàm bực mình nói:
- Đó là bởi vì ta ở trong mắt thuyền không quan trọng như ngươi nghĩ. Chu Phàm từ trước tới giờ không cho răng thuyền sẽ thật sự làm chuyện gì cho hãn, mầy lần hãn tìm được đường sông trong chồ chết, cũng không thầy thuyền xuất thủ, một lần duy nhất là lần hắn cứu cha mẹ.
- Đây quả thật là một nguyên nhân. Anh Cửu nói:
- Ta cũng bởi vì nguyên nhân này mới từ bỏ ý định đó, nhưng không có nghĩa là không có khả năng khác.
- Cũng có thể là thuyền nhìn thấu ta không dám điên đến trình độ như vậy, cho nên dứt khoát chăng buổn để ý tới ta, khốn cảnh của ngươi tất nhiên cũng không giải mà giải.
Chu Phàm nghĩ một chút, điều này quả thật rất có khả năng, hắn lại nói: - Vậy vì sao không phải là thuyền có năng lực trong nháy mắt ngươi xuất thủ, giết ngươi để cứu ta?
Anh Cửu trầm mặc một chút nói:
- Khả năng ngươi nói là cực kỳ bé nhỏ, lúc ấy sinh tử của ngươi hoàn toàn nắm trong một ý niệm của ta, ta không cho rắng thuyền sẽ có biện pháp ngăn cản ta, nhưng... Dâu sao nó cũng là thuyền, có lẽ nó thật sự có biện pháp cũng chưa biết chừng.
- Thảo luận điều này là không có ý nghĩa, ta không xuống tay, lại không biêt thuyển thực sự sẽ làm gì.
- Lần này ngươi phụ thân ởtrên người ta, nói muốn điều tra ký ức cấp độ sâu ta chắc không phải là giả chứ? Chu Phàm lại hỏi.
- Đương nhiên không phải giả.
Mặt Anh Cửu lộ ra dị sắc,
- Ta phụ thân trên người ngươi, vốn có hai mục đích, mục đích ngoài sáng là điều tra ký ức cấp độ sâu của ngươi, mục đích trong tối là không chế nhân hổn của ngươi ở trong tay ta để uy hiếp thuyền.
- Ngươi là muốn biết ta nhìn thấy gì, đúng không?
Ừ.
Chu Phàm thừa nhận, chuyện ký ức cấp độ sâu dâu sao cũng liên quan tới bản thân hẳn, hắn không thể một chút cũng không quan tâm.
- Ta có thể thẳng thắn nói với ngươi, biện pháp của ta thât bại, ta không nhìn thấy gì cả.