Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1776 - Chương 2462: Biện Pháp Của Thuyền (2)

Chương 2462: Biện pháp của thuyền (2) Chương 2462: Biện pháp của thuyền (2)Chương 2462: Biện pháp của thuyền (2)

Chỉ cần Mặc Mặc tới thánh địa Long tộc, không phải chịu thương tổn, có thuyền hồ trợ, Chu Phàm tùy thời có thể truyền tông Mặc Mặc về, hắn coi như là đưa nàng đi nhà trẻ, cho dù nhà trẻ này là thánh địa Long tộc.

- Cho nên mới nói mấu chốt là xem ngày mai à?

Trên mặt Anh Cửu lộ ra vẻ hiếu kỳ nói: - Thuyền rốt cuộc đã làm? Không phải nó luôn sợ liên hệ với ngoại giới sao?

Trong lòng Chu Phàm cũng rất tò mò, nhưng rât nhanh hắn lại lắc đầu nói:

- Sợ có liên hệ với ngoại giới, đó chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, thuyền chưa chắc đã thật sự sợ có liên hệ với ngoại giới?

- Không đúng, nó nhất định là sợ. Anh Cửu dùng khẩu khí vô cùng chắc chắn nói:

- Nếu nó không sợ, hành vi trước kia là nói không, nó sẽ không ở lại trong không gian cổ quái này.

- Ngươi nói sợ thì là sợ.

Chu Phàm lắc đầu nói, tranh luận như vậy đổi với hắn mà nói, không có bât kỳ ý nghĩa gì, người dân dắt cũng không nhìn thầu thuyền, càng đừng nói là hắn.

Hiện tại hắn là lo lắng cho Mặc Mặc hơn, thuyền không muốn nói nhiều, hãn lại không biết ngày mai rốt cuộc sẽ sinh chuyện gì, có thể khiên hăn tỉn tưởng giao ra Mặc Mặc.

Nhưng nếu không thể có đượctín nhiệm của hẳn, hẳn bất kể là như thể nào cũng sẽ không giao ra Mặc Mặc. Giống như Anh Cửu đã nói, Mặc Mặc chính là giống hôn huyết, với Long_ Thần tộc mà nói, đây tuyệt đối là nôi nhục lớn, nếu thật sự giao ra, ai biết được những thần long thủ cựu đó sẽ xử trí Mặc Mặc thể nào?

Hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ, hắn bế Mộng Mộng lên, tâm tình vân vô cùng trầm trọng.

Đợi cho tới giờ, sau khi Chu Phàm rời đi, Anh Cửu vần ôm cái đầu xương trắng, nàng cúi đầu nhìn giáp bản hiểu kỳ nói:

- Ngươi dùng biện pháp gì mà khiến thần long thủ tín với Chu Phàm?

Chỉ là thuyền không đáp lại.

- Không nói thì thôi, chờ đêm mai ta sẽ hỏi Chu Phàm.

Anh Cửu cười cười, không truy hỏi nữa.

Đối với nàng mà nói, nàng không thiểu nhât chính là kiên nhân. Buổi sáng tỉnh lại, Chu Phàm ôm lấy tiểu hắc long, tiểu hắc long vui vẻ vây đuôi với hẳn, phát ra tiếng sủa gâu gâu.

- Ngươi chính là có huyết thống Long Thần, lại cứ sủa như chó vậy, nếu thực sự tới thánh địa Long tộc.

Chu Phàm xoa đầu tiểu hắc long, hình ảnh đó hắn quả thực là không dám nghĩ.

Mặc Mặc:

- Gâu.

- Mặc Mặc.

Mặt Chu Phàm căng ra,

- Ngươi hãy nghe ta nói, ta có thể sẽ phải đưa ngươi tới một nơi rất xa để học tập, sau này ngươi phải ngoan nhé. Tiểu hắc long chớp chớp đồng tử. hoàng kim, nó vân chưa nghe hiểu, đợi Chu Phàm giải thích lại, nó đã hiểu Chu Phàm muốn đưa nó đi, đồng tử dọc hoàng kim long lanh đó tràn ra nước mắt to bằng hạt đậu, khóc tu tu. - Đừng khóc.

Chu Phàm có chút đau lòng, vội vàng nhẹ giọng an ủi.

Tiểu Muội cũng bước tới, thè lưỡi liễm liềm tiểu hắc long.

Tiểu hắc long vẫn đang khóc oa oa. Tiểu Quyển vốn đang ngủ, bị đánh thức, sau khi biết đã phát sinh chuyện gì, cũng vẻ mặt bỉ thương chạy tới ôm lây tiểu hắc long, nhưng người nàng quá nhỏ, chỉ có thể ôm nửa bên của tiểu hắc long, nàng ngấng đầu nước mắt giàn giụa nhìn Chu Phàm, - Chủ nhân, tuy Mặc Mặc thường xuyên giành ăn chân vịt với ta, nhưng ta không ghét nó, cùng lắm là ta ăn ít đi nửa cái chân vịt, ngươi đừng để Mặc Mặc đi.

Tiểu hắc long khóc càng to hơn, thì ra nó chỉ đáng nửa cái chân vịt.

Chu Phàm lườm Tiểu Quyển một cái, tiếp tục dô tiểu hắc long, dô một hồi lâu, tiểu hắc long mới không khóc nữa, nhưng nó dùng long trảo của mình túm chặt lây áo Chu Phàm, sợ mình bị đưa đi.

Chu Phàm nhe giọng giải thích, không phải hắn không cần nó nữa, nhưng tiểu hắc long chỉ cúi đầu, không nghe.

- Thì ra chỉ là đi học.

Tiểu Quyển nghe cả nửa ngày cuối cùng mới hiểu, nàng thở phào, - Làm ta sợ muốn chết, học tốt mà, sau này trong nhà cũng bớt đi một đứa giành chân vịt với ta.

- Chân vịt tháng này của ngươi sẽ không còn.

Chu Phàm có chút bực mình nói. Lần này tới lượt Tiểu Quyển òa một tiếng khóc to.

Tiểu hắc long vội vàng kéo kéo áo Chu Phàm, dùng móng vuôt chỉ chỉ Tiểu Quyển, phát ra tiếng sủa gâu gâu.

Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng:

- Được rồi, nể mặt Mặc Mặc, phạt ngươi ba ngày không được ăn chân vịt, ngươi mà khóc nữa, Mặc Mặc cũng không cấu tình cho ngươi được đâu. Nước mắt của Tiểu Quyển lập tức biến mất, nàng chạy tới ôm lầy tiểu hắc long, ra vẻ đau buồn nói:

- Mặc Mặc, ngươi đi rồi, sau này chủ nhân bắt nạt ta, ta phải làm sao? Tiểu Quyển phát hiện ra vấn để này rât nghiêm trọng.

Tiểu hắc long an ủi ngược Tiểu Quyển.

Trong lòng Chu Phàm thở phào, may mà có Tiểu Quyển càn quây, nêu không hăn muốn dôồ Mặc Mặc, cũng không dê dàng như vậy.

Chu Phàm vừa chơi cùng Mặc Mặc vừa chờ biên hóa mà thuyền nói. Chưa tới buổi trưa, trong phòng hiện ra một quang đoàn màu máu. Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, giờ vẫn chưa hết thời gian ước định, thể này không khỏi quá sớm rổi.
Bình Luận (0)
Comment