Chương 2467: Mẫu thân đại nhân
Chương 2467: Mẫu thân đại nhânChương 2467: Mẫu thân đại nhân
Dẫu sao hắn cũng không thể dự đoán được, khi ba tiểu gia hỏa này sinh ra sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì, nếu tạo thành tổn thất đối với Hàn Bắc Đạo Thành, vậy rất phiền.
Hắn bắt đầu thu thập hành trang, nói một tiếng với người trong phủ, hắn rời khỏi Đạo Chủ Phủ, rời khỏi Hàn Bắc Đạo Thành, đến ngoài hoang dã. Hắn chỉ mất thời gian ngắn đã rời xa Hàn Bắc Đạo Thành, tìm được một ngọn núi thấp.
Núi này không có linh tài đặc thù, ở phụ cận lại càng không có xích đạo, bình thường mà nói, không có võ giả nào sẽ đến loại địa phương này.
Chu Phàm bảo Tiểu Quyển phân ra Tiểu Tiểu Quyển, tìm kiếm chung quanh một chút, quái quyệt không được tính là cường đại, Tiểu Tiểu Quyển có thể thu thập được, phát _ hiện quái quyệt cường đại, sẽ do hăn tự mình xuất thủ dọn dẹp. Rất nhanh quái quyệt ở gần núi đều bị Chu Phàm càn quét hết, hắn ở trong núi tìm được một khe suồi, sau đó bắt đầu bổ trí mây bộ phù trận ngăn cách trong ngoài.
Hắn ngồi khoanh chân, nhíu mày, hắn không nhịn được sờ sờ cái bụng đã to tới khiếp người.
Hắn đang chờ thời khắc sinh nở tới. - Chủ nhần, chúng ta ở đây làm gì? Tiểu Quyển lấm la lấm lét hỏi dò. Chu Phàm liếc Tiểu Quyển một cái, nói:
- Mỗi ngày ngươi đều muốn ăn chân vịt, ăn tới ta sắp thành nghèo luôn rồi, ta không nuôi nổi ngươi, cho nên ta tìm một chủ nhân mới cho ngươi, chờ hăn đền, ta sẽ bán ngươi cho hãn. - Chủ nhân, ngươi đang nói đùa với ta.
Tiểu Quyển cười hì hì nói.
- Không nói đùa.
Chu Phàm xụ mặt nói.
Tiểu Quyển nhìn Chu Phàm đang nghiêm mặt, nụ cười trên mặt dẫn dân cứng lại,
- Chủ nhân không phải là nói thật chứ?
- Rất nhanh ngươi sẽ biết.
Chu Phàm nói.
Tiểu Quyển lã chã chực khóc,
- Chủ nhân, đừng bán ta đi mà.
- Biết sợ rồi à? Chu Phàm thiếu chút nữa thì cười ra tiêng,
- Sau này nếu ngươi không ăn chân vịt nữa, ta có thể cân nhắc không bán ngươi.
Nước mắt Tiểu Quyển ứa ra,
- Sau này ta không ăn chân vịt nữa. Chỉ là vừa dứt lời, nàng lại nhanh chóng lắc đầu sửa lại:
- Chân vịt là vẫn phải ăn, nhưng ta có thể môi ngày ăn ít đi một cái.
Nói xong nhìn Chu Phàm với vẻ đáng thương hể hể.
Chu Phàm không nhịn được cười ha ha.
Ở trên núi thoáng cái đã được ba ngày. Ba ngày này, Chu Phàm liên hệ một lần với Đạo Chủ Phủ, cho dù việc ở. Đạo Chủ Phủ của nhiều tới mãy, hăn cũng không về, bởi vì loại cảm giác đặc biệt này càng lúc càng mãnh liệt. Vào buổi sáng ngày thứ tư, hắn cảm thấy bụng lờ mờ đau đớn.
Điều này khiến hắn cảm thấy ngỡ ngàng, thể này dường như là sắp sinh rồi, nhưng hiện tại hắn rốt cuộc nên làm thể nào?
Không ai dạy hắn cả mà?
Tiếng đạp bùm bụp vang lên trong bụng.
- Các ngươi ra bên ngoài.
Chu Phàm nhịn đau nói với bọn Tiểu Quyển.
Tiểu Muội chở Tiểu Quyển đi ra. Đợi sau khi bọn Tiểu Muội ra ngoài, Chu Phàm mở trận pháp, che giấu
khe suối.
Hắn cảm thấy càng đau hơn.
Tiểu Quyển nhìn khe suối giống như đã biên mất, nàng hưng phần nói với Tiểu Muội:
- Chủ nhân khẳng định là lén lút ở bên trong sinh hài tử, không ngờ nam nhân cũng có thể sinh hài tử.
Tiểu Muội:
Chu Phàm đau đến trán toát mồ hôi, hắn cảm thầy xương cốt toàn thân giồng như sắp gãy rồi, loại đau này khác với đau đã từng chịu trước kia, là từ trong ra ngoài.
Bụng hắn lại phình to, trong bụng có thứ sắp phá bụng mà ra. Chu Phàm cởi quần áo, hiện tại hắn chỉ mặc một cái quần lót, hắn chau mày, không biết nên làm thế nào cho phải, chẳng lẽ để mặc ba tên gia hỏa đó phá bụng hắn à?
Hắn sợ ba tên gia hỏa này khuấy nát bụng hắn, nếu là như vậy, cho dù. Minh Tức Nghịch Luân Thể của hắn có chút thành tựu, cũng chưa chắc đã có thể liền lại.
Khi hắn nghĩ như vậy, lấy ra một thanh chủy thủ.
Chủy thủ này là linh binh hắn đổi được từ Đạo Chủ Phủ, không bằng Đức Tự Đao và Tỉnh Sương Đao của hắn, nhưng cũng xem như đủ cứng và sắc bén.
Chu Phàm rót chân nguyên vào trong chủy thủ của mình, xoay tay rạch tới bụng mình, cho dù nhục thân của hẳn cường hoành, nhưng chủy thủ sắc bén được rót vào chân nguyên rạch xuông, vân xuât hiện vêt máu.
Chỉ là dưới tác dụng của Minh Tức Nghịch Luân Thể, vêt máu đang nhanh chóng khép lại.
Mày hắn nhăn lại, dùng sức đâm tới, khiển cho chủy thủ đâm vào thịt, hắn cầp tốc rạch xuồng, mắu tươi từ chô vêt đao phun ra.
Nếu hắn không nhanh, vết thương rất nhanh sẽ khép lại.
Bụng hắn cứ vậy bị rạch ra.
Hắn cúi đầu nhìn bụng, phát hiện trong bụng mình có ba quả cầu nhỏ, quả cầu nhỏ không dính một chút máu tươi nào, ba quả cầu nhỏ của ba quả cầu nhỏ khác nhau, phân biệt là trăng xanh, lam thâm và đen xì. Ngoài mặt ba quả cầu nhỏ giống như quả bóng cao su đã phủ kín vết rạn, đang nảy thình thịch. Không đợi Chu Phàm nghĩ ra nên làm như thế nào, ba quả cầu nhỏ đã từ trong bụng hắn bay ra, bồng bềnh trong không trung.