Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1787 - Chương 2473: Ánh Mắt Tham Lam (2)

Chương 2473: Ánh mắt tham lam (2) Chương 2473: Ánh mắt tham lam (2)Chương 2473: Ánh mắt tham lam (2)

Đợi cho tới đêm khuya, mới dừng tu luyện.

Tiểu Quyển đã ngáy o o, Tiểu Tiểu Quyền đang tuần tra.

- Các ngươi cũng ngủ đi.

Chu Phàm nói với ba tiểu nam hài:

- Nói không chừng chúng ta lát nữa sẽ có thể gặp mặt.

Ba tiểu nam hài không rõ vì sao Chu Phàm lại nói như vậy, bọn họ chỉ nghe lời năm cạnh lửa trại, nhằm hai mắt lại.

Chu Phàm cũng ngủ, hắn vừamở mắt, lại thầy Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Lam, Chu Tiểu Hắc.

Ba người Chu Tiểu Bạch đều mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn thuyển gồ tràn ngập sương mù.

- Cha, nơi này là đâu? Chu Tiểu Lam mở miệng hỏi.

- Đây là ở trên thuyền.

Thanh âm của Anh Cửu truyền đến, nàng đột ngột xuất hiện trước mặt ba người Chu Tiểu Bạch, khiển bọn họ giật thót.

Trên mặt Anh Cửu mang theo nụ cười quỷ di.

Sắc mặt Chu Phàm có chút vi diệu, trong lòng hắn vồn lờ mờ có suy đoán như vậy, hiện tại nhìn thầy ba người Chu Tiểu Bạch cùng hắn cùng xuất hiện ở trên thuyền, vậy chứng tỏ ba người Chu Tiểu Bạch cũng được thuyền nhận định là người phụ tá hợp cách, hoặc nói chuẩn xác hơn thì là hài tử của hẳn.

Vấn đề của bọn họ không lớn... Chu Phàm cũng thở phào. - Đúng là không ngờ.

Anh Cửu nhìn chằm chằm ba người Chu Tiểu Bạch, trên mặt trên mặt càng lúc càng sáng lạn,

- Trái cây đó không ngờ lại biến thành ba tiểu hài tuần tú như vậy. - Đây là Anh Cửu.

Chu Phàm bình tĩnh nói:

- Ba người các ngươi tới đây, vậy ta sẽ nói với các ngươi quy củ ở trên thuyền.

Ba người Chu Tiểu Bạch không để ý đến Anh Cửu, đi đến bên cạnh Chu Phàm.

Chu Phàm đặc biệt dặn dò ba người bọn họ bất kể là như thể nào cũng không được nhắc tới sự tổn tại thuyền ở bên ngoài. Anh Cửu ở bên cạnh không nói gì, nàng dùng ánh mắt tham lam nhìn ba người Chu Tiểu Bạch.

Ba người Chu Tiểu Bạch không để ý ánh mắt của Anh Cửu.

- Chúng ta là người phụ tá, vậy làm thể nào mới có thể giúp được cha? Chu Tiểu Bạch rất cảm thấy hứng thú hỏi.

Chu Tiểu Lam và Chu Tiểu Hắc đều lộ ra biểu cảm hứng thú nhìn Chu Phàm. - rất nhiều thứ Trên thuyền đều phải dùng đền sâu xám lớn, nều các ngươi muốn giúp cha các ngươi, vậy ra bên ngoài tận lực liệp sát thật nhiều quái quyệt cho hắn, giết được càng nhiều quái quyệt, sâu xám lớn chuyển hóa ra lại càng nhiều.

Anh Cửu chậm rãi nói, khi nàng nói chuyện tâm mắt qua qua lại lại trên mặt ba người Chu Tiểu Lam, Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Hắc.

Ánh mắt nàng vẫn nóng rực tham lam.

- Ngươi đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chấm tiểu hài, làm chúng sợ đó.

Chu Phàm cuối cùng không nhịn được, có chút bực tức nói.

Ánh mắt này khiến hắn nổi hết da gà, chăng lẽ còn muốn nuốt ba đứa bé này à?

- Làm bọn họ sợ?

Ánh mắt Anh Cửu hơi thu liễm, nàng liêc Chu Phàm một cái, nói:

- Cũng không dễ vậy đâu.

Anh Cửu không để ý tới Chu Phàm nữa, nàng nhìn Chu Tiểu Hắc tóc ánh sáng đen hỏi: - Vì sao ngươi không nói gì? Ngươi đang sợ gì à?

Chu Tiểu Hắc:

- Ở bên ngoài có lẽ ngươi không thể nói chuyện, nhưng ở đây thì khác, ngươi có thể thoải mái nói chuyện. Anh Cửu cười nói.

- Đừng nghe nàng.

Chu Tiểu Bạch nói.

- Đúng vậy, đừng nghe nàng.

Chu Tiểu Lam cũng nói như vậy. Chu Tiểu Hắc vẫn ngậm miệng, không dám nói gì.

- Ba tiểu gia hỏa này. Anh Cửu cười nói:

- Ta là có hảo ý, không ngờ các ngươi không tin, vậy thôi.

Chu Phàm hơi nhướng mày nói:

- Bọn Tiểu Bạch đã sinh ra, hiện tại ngươi biết lai lịch của trái cây đó rồi chứ?

Chuyện hắn không biết, Anh Cửu kháng định biết.

- Ta biết một chút.

Anh Cửu cười nói:

- Nhưng cho dù là một chút, vì sao ta phải nói với ngươi?

- Ngươi muốn gì?

Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ hỏi. - Loại tin tức này không tính là đáng giá, ta biết ngươi khăng định không nỡ trả giá quá lớn.

Anh Cửu cười chỉ vào Chu Tiểu Hắc nói:

- Ngươi là lão phụ thân của hắn, vậy ta muốn ngươi bảo hắn mở miệng nói chuyện, chỉ cần hắn mở miệng nói chuyện, ta sẽ nói với ngươi.

Chu Phàm nhìn Chu Tiểu Hắc, trở nên do dự.

Chu Tiểu Lam, Chu Tiểu Bạch đều lo lăng nhìn Chu Tiểu Hắc, nều cha bảo Tiểu Hắc nói chuyện, Tiểu Hắc khăng định sẽ nói.

Chu Phàm nghiêm túc suy nghĩ một chút mới cười nói:

- Kỳ thật ở trên thuyền, chỉ cần không nhảy vào sông xám, cho dù chết đi, cùng nhận chính là tỉnh lại, không phải chết thực sự, cho nên Tiểu Hắc mở miệng nói chuyện cũng không sao, có điều nều ngươi lo lắng không muốn nói, vậy cũng có thể không nói.

Chu Tiểu Hắc nhìn nhìn Chu Tiểu Bạch và Chu Tiểu Lam, hẳn lại nhìn về phía Chu Phàm há miệng nói: “Cha.

Thanh âm của Chu Tiểu Hắc có chút khàn khàn, vẻ mặt hắn thấp thỏm chờ đợi, chỉ là không có chuyện gì phát sinh.

- Thật sự không sao.

Lần này Chu Tiểu Hắc nói chuyện thông thuận hơn, trên mặt hãn lộ ra vẻ cao hứng,

- Ta có thể nói chuyện rồi.

Chu Tiểu Bạch và Chu Tiểu Lam đều cảm thấy cao hứng cho Chu Tiểu Hắc. - Các ngươi xem, ta không lừa các ngươi chứ?

Anh Cửu cười nói.
Bình Luận (0)
Comment