Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1816 - Chương 2502: Công Pháp Bậc Hai (2)

Chương 2502: Công pháp bậc hai (2) Chương 2502: Công pháp bậc hai (2)Chương 2502: Công pháp bậc hai (2)

Hiện tại câu cá một lần cũng cần hơn năm mươi vạn con sâu xám lớn, mặt sông chồ này khẳng định không có cấp thứ hai của Hỗn Độn Cựu Ma Công, hai trắm vạn con sâu xám lớn có thể đổi lấy công pháp hiếm có như vậy, cái giá này tuyệt đối là hợp lý, thậm chí là còn rẻ hơn hắn dự tính. Xem ra có thể có được giao dịch công băng với Vạn Quồc Chi Hoàng này vẫn không tổi.

Nhưng nghĩ chắc rất ít có người lên thuyền có thể có được cơ hội giao dịch công bằng này, điều kiện của Chu Phàm cũng thiếu chút nữa thì không đủ, cuối cùng nếu không cộng thêm cách nói được thuyền rất trọng thị này, Vạn Quốc Chỉ Hoàng cũng sẽ không cho hăắn cơ hội như vậy.

Sau khi Chu Phàm đồng ý, tiểu nam hài nhìn quả cầu lưu ly, quả cầu lưu ly bay ra một luồng ánh sáng màu xám, con số trên quả cẩu lưu ly lập tức giảm bớt hai trăm vạn, ánh sáng màu xám hạ xuống lòng bàn tay tiểu nam hài, biến mất.

Tiểu nam hài vươn tay ra bắt lấy một dòng sương mù, sương mù ở trong tay hắn biển ảo thành một hộp gô đen, hắn buông tay, hộp gô đen bay về phía Chu Phàm, hạ xuống tay hẳn. Chu Phàm mở hộp ra nhìn, bên trong tất nhiên là điển tịch Hỗn Độn Cựu Ma Công.

Hắn cầm lấy điển tịch lật xem, giống như tiểu nam hài nói, đây là công pháp cấp hai của Hỗn Độn Cựu Ma Công, đồng thời cũng là công pháp Bất Tử Cảnh mới có thể tu luyện.

Hắn xoay người bảo ba huynh đệ Tiểu Bạch đi tự tu luyện, mà hăn thì đi sang một bên cân nhắc Hỗn Độn Cựu Ma Công bậc hai.

Anh Cửu ngủ say rất nhanh, nhưng nàng sớm đã dạy cho ba huynh đệ Tiểu Bạch phương pháp tu luyện thích hợp với Pháp Tắc Chi Tử mà nàng tự nghĩ ra, cho nên Anh Cửu rời khỏi, ảnh hưởng đổi với ba người bọn họ mà nói cũng không tính là lớn. Tiểu nam hài ngồi trên đài bạch ngọc, bắt đầu nhìn ba huynh đệ Tiểu Bạch tu luyện, cũng có chút hứng thú, nhưng hăn chỉ nhìn không lên tiêng, nhìn một lúc, nhằm hai mắt lại.

Chu Phàm chỉ liếc một cái, không nói thêm gì.

Trong lòng hắn có chút tò mò: Chẳng lẽ ngươi có thể ngổi trên hoàng tọa của đài bạch ngọc cả đời không xuống à?

à:

Có điều hắn cảm thấy đây cũng không phải chuyện không thể, với khí độ hoàng giả mà tiểu nam hài này thể hiện ra, nều hắn đi xuồng đài bạch ngọc, vậy chiều cao cũng chỉ hơn ba huynh đệ Tiểu Bạch một chút.

Như vậy làm sao thể hiện ra được khí độ hoàng giả?

Chu Phàm nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không dám nói ra, nếu không khẳng định sẽ bị coi là khiêu khích đối với Vạn Quốc Chi Hoàng, độ hảo cảm vừa quét ra sẽ hoàn toàn đi đời.

Vả lại, đây chỉ là phỏng đoán vô cớ của hắn, nói không chừng Vạn Quốc Chi Hoàng chỉ là lười chẳng muốn xuống, không phải sợ mình xuống sẽ bị hắn nhìn xuống...

Thời gian vừa đến, bốn cha con Chu Phàm biến mất khỏi thuyền.

Bốn cha con Chu Phàm vừa biến mất, tiểu nam hài nhắm mắt dưỡng thần ngồi ngay ngắn trên hoàng tọa mở mắt.

Hắn đứng lên, từ trên bậc thang bạch ngọc đi xuống, khi hắn đi xuống, tư thái đoan chính tao nhã, thể hiện ra khí chất quý tộc. Sau khi hắn đi xuống hết bậc thang, vươn tay nhỏ bé ra đấm thắt lưng, nhe răng trợn mắt, trên thực tế cảnh giới tu hành của hắn cao thâm, cho dù ngổi bất động một vạn năm, lưng cũng không sao, nhưng cứ ngồi bât động như vậy, hắn chính là muôn đâm một chút.

Sau khi đấm thắt lưng xong, hắn lại nghiêm mặt khôi phục biểu cảm nghiêm túc ổn trọng.

- Ngủ say thức tỉnh nhiều lần như vậy.

Hắn thản nhiên nói:

- Thuyền, ngươi cuối cùng cũng tìm được một người lên thuyền lọt vào mắt ta, hi vọng ngươi không nhìn lầm, hẵn đừng khiển ta thât vọng, nều không...

Nói đến đây, hai hàng lông mày hắn nhíu lại, thở dài nói:

- Cũng không biết thế giới bên ngoài còn có thể chồng đỡ bao lâu? Các con dần của ta còn có thể chống đỡ bao lâu?

Sương mù màu xám phiêu đãng, dường như đang đáp lại hắn.

Hắn chỉ nhẹ nhàng thở dài, rất nhanh lại ngạo nghề nói:

- Ta sao lại có tâm thái ủ rũ như vậy, ta là Vạn Quồc Chi Hoàng, bât kể tình thể xâu cỡ nào, ta rổi cũng sẽ quét sạch những chướng ngại trước mắt.

- Không ngờ lần này ta lại gặp phải một người dân däắt điên hoàn toàn. Sau khi Chu Phàm rời giường, hấp thu tri thức của Hôn Độn Cựu Ma Công, hắn nhớ tới Vạn Quốc Chi Hoàng đêm qua, sắc mặt lập tức biển thành có chút cổ quái.

- Nhưng vẫn hơn người dẫn dắt điên nửa vời Anh Cửu, điên hoàn toàn ít nhất cũng nguyện ý cung cấp trợ giúp, hơn nữa hắn chính là Vạn Quốc Chỉ Hoàng, ngay cả Hôn Độn Cựu Ma Công bậc thứ hai cũng có, thứ tốt trên người khăng định là không ít.

- Có điều người dẫn dắt này điên hoàn toàn, vậy người dẫn dắt sau thì sao?

Chu Phàm nhớ tới vấn đề này, tâm tình của hắn có chút trầm trọng. Nhưng Vạn Quốc Chi Hoàng vừa mới xuất hiện, đối với hắn mà nói, hiện tại cân nhắc vấn đề này không khỏi quá sớm.

- Đại Ngụy Thiên Tử có thể là thật sự quên mất ta rồi... Muốn về Hàn Bắc Đạo, trừ khi có đại sự gì, cần ta trở về giải quyết, nếu không muốn trở về, tạm thời là không thể.
Bình Luận (0)
Comment