Chương 2515: Pháp tắc xảo dụng
Chương 2515: Pháp tắc xảo dụngChương 2515: Pháp tắc xảo dụng
Ở bên kia thư viện, xuất hiện một sinh vật ám lục khổng lổ, hình thể sinh vật kéo, giống như một hình trụ cao ba trượng, trên hình trụ này sinh ra cả ngàn xúc tu.
Mỗi xúc tu đều khác nhau, có cái dài nhỏ chỉ to bằng cánh tay người, có cái rộng tới một trượng, có cái phủ kín móc câu ngược sắc bén dày đặc, có cái bóng loáng không có gì.
Một ngàn cái xúc tu cuốn rất nhiều người, dùng sức khuấy nát, máu tươi phân tán như mưa, nhuộm đỏ cả tường đổ vách nát.
Bốn phía đông tây nam bắc bên rìa thư viện rộng lớn đều có một người đeo mặt nạ quỷ màu sắc khác nhau đang đứng, trong tay bọn họ ôm một bình sứ, nhìn hỗn loạn dần nổi lên ở thư viện.
Bình sứ trong tay bọn họ đặt trên mặt đất, mở nắp, có người nói khẽ: - Mùa đông đã qua, nhưng mùa đông sẽ lại đền.
Bốn bình sứ phun ra sương băng màu trăng, sương băng nhanh chóng khuêch tán ra hai bên, tường băng to lớn dựng lên, bao phủ cả thư viện. Thư viện bị tường băng nhô lên bao phủ, trong rất nhiều góc ùa ra từng người mặc áo đen, đeo mặt nạ quỷ trăng, bọn họ đang cấp tốc thu gặt tính mạng của học sinh đang chạy trồn tự phía, có học sinh tụ cùng một chô thử phản kháng, chỉ là phản kháng như vậy rât nhanh đã bị đánh tan.
Đối với thư viện mà nói, hỗn loạn to lớn đã bắt đầu.
Khi ngoài phòng truyền đến tiếng hôn loạn âm ï, Chu Phàm ngay lập tức có phản ứng.
Hắn chưa bao giờ bởi vì đây là Kính Đô, đây là thư viện mà có chút lơi lỏng.
Hắn từng trải qua quá nhiều nguy hiểm, biết cho dù là ở trong thành, cũng chưa chắc đã an toàn.
Hắn lập tức từ trong phòng xông ra, hắn không mù quáng sử dụng Ngự Phong Thuật bay lên trời cao, hắn sợ trở thành bia ngắm, mà là triển khai lục thức trước, tìm kiếm xung quanh, sau khi xác nhận không có gì dị thường, mới thi triển Ngự Phong Thuật, rụt rè bay lên.
Vừa bay cao, tầm nhìn lập tức trở nên trống trải, hắn đầu tiên là phát hiện thư viện tứ phía tường băng ở tứ phía vây lại, sau đó hắn thây hai quái quyệt khổng lổ.
Một là hợp thể từ vô số tay chân đầu dung hợp cùng một chô.
Một là hình trụ to lớn vươn ra xúc tu hình thù kỳ quái. - Hợp Hợp Cốt.
Chu Phàm dưới mở ra nhãn thức, có thể nhìn thầy không ngừng có người giổng như phát điên lao về phía hợp - thể to lớn, bị dung hợp cùng một chô, điều này khiển hắn lập tức phân biệt ra lai lịch chúng ta hợp thể đó.
Hắn lại nhìn về phía hình trụ to lớn đó, càng dê nhận ra hơn, đó là Quỷ Trụ Thiên Thủ cấp Huyết Lệ.
Hắn hơi biến sắc, hai quái quyệt này đều là loại quái quyệt có sức phá hoại rãt lớn.
Hắn lập tức hạ xuống.
Ba huynh đệ Tiểu Bạch và Tiểu Muội đều ở trong viện lạc chờ hắn.
Tâm tư của Chu Phàm cấp tốc chuyển động, những người này tìm một thời cơ rãt tôt, lúc này đại tiên sinh không ở trong thư viện, mà là có việc ra ngoài.
Nhưng cho dù là như vậy, chỉ dựa vào hai quái quyệt này, không đại biểu cho thư viện Kính Đô không thể giải quyết chúng.
Thư viện Kính Đô không chỉ có một cao thủ là đại tiên sinh.
Chỉ là vì sao hai quái quyệt đó đã xuất hiện một lúc rổi vân chưa có tu sĩ nào xuất thủ?
Chu Phàm rất nhanh liền nghĩ đến một khả năng, những tu sĩ đó đều bị chuyện gì đó cầm chân!
Sắc mặt của hắn lập tức đại biến, vội vàng nói:
- Rời khỏi...
Chỉ là hắn còn chưa nói hết, đã có hỏa diêm đỏ rực từ ngoài viện lan đến. Hỏa diễm đó bốc lên, tiếng nổ mạnh vang lên, chỗ ở của Chu Phàm triệt để hóa thành phế tích, ngay cả phòng ốc chung quanh cũng bị vạ lây, đổ sập xuồng.
Có một nam tử đeo mặt nạ trắng mặc áo đỏ bước chậm đền, trước người hắn bổng bểnh một cây mộc cầm đỏ rực.
Mộc cầm có một luồng hỏa diễm đỏ rực bập bùng.
- Chết rồi à?
Nam tử áo đỏ nhìn chung quanh một vòng, hai mắt hắn cảnh giác ngưng trọng,
- Hắn chính là Hàn Bắc Đạo Chủ, chắc không đơn giản như vậy, vậy chính là trồn rối.
- Ngươi cảm thấy ta cần trốn à? Thanh âm của Chu Phàm vang lên sau lưng hắn.
Nam tử áo đỏ cũng không quay đầu lại, hắn chỉ tâm niệm khẽ động, mộc cầm đỏ rực phát ra một tiếng cầm minh, hỏa diêm đỏ rực từ trong mộc cầm ùa ra, lại bao phủ khu vực này. Hắn mới chậm rãi quay đầu.
Nhưng rất nhanh mắt hắn chậm rãi co rút lại, bởi vì hăn nhìn thấy Chu Phàm đứng trong biển lửa đỏ rực, lăng lặng nhìn hắn chăm chấm.
Sao có thể như vậy được, đây chính là công kích pháp bảo bản mệnh của hăn phát ra.
Mộc cầm lại vang lên, hỏa diễm càng lúc càng mãnh liệt, nam tử áo đỏ biển mất, hắn xuất hiện ở bên rìa biển lửa, hắn biết mình không thể là đổi thủ của Chu Phàm, định từ bỏ rời đi. Chỉ là hắn vừa định rời khỏi, trong biển lửa một bàn tay vươn ra.
Năm ngón tay nắm lại, đánh ra một quyển.
Ẩm!
Đầu của nam tử áo đỏ nổ tung giống như dưa hấu, thi thể của hắn ngã xuống đât.
Mộc cẩm phát ra một tiếng than _ khóc, biển lửa nhanh chóng thu liễm vào mộc cầm, mộc cẩm cũng rơi xuống đât.