Chương 2546: Cảnh ngộ đột ngột
Chương 2546: Cảnh ngộ đột ngộtChương 2546: Cảnh ngộ đột ngột
- Đa tạ điện hạ đã khoản đãi, ta có chút việc phải xử lý, nếu điện hạ không có chuyện gì...
Sau khi Chu Phàm cảm thấy tới lúc rồi, mở miệng cáo từ.
- Chu đại nhân, kỳ thật ta căn bản không muôn làm Hoàng đề.
Bát thập lục hoàng tử bỗng nhiên cười cười cắt ngang lời cáo từ của Chu Phàm.
Chu Phàm:
Hắn là không tin câu này.
- Chu đại nhân có thể không tin. Bát thập lục hoàng tử nói:
- Ta chỉ thích hợp làm đầu bếp, nhưng chỉ tiếc xuất thân nhà Để Hoàng, những huynh đệ đó của ta đều là nhân trung long phượng, ta nói ta muốn làm đầu bếp, bọn họ kháng định sẽ không tin, cho nên ta chỉ có thể nghĩ cách phát triển một chút thể lực, để bảo hộ bản thân.
- Nếu không ta sợ rằng đã không làm được đầu bếp, còn có thể bị ta người làm thịt giông như con gà vừa rồi.
- Chỉ có người chết mới không tranh hoàng vị với bọn họ, đúng không, Chu đại nhân?
Trên mặt Bát thập lục hoàng tử lộ ra vẻ giều cợt, hắn thấy Chu Phàm không lên tiếng, lại tiếp tục nói:
- Loại thân bất do kỷ này, chỉ có ta cùng với một số hoàng tử cùng không muốn làm Hoàng đề mới thể hội đây đủ, Chu đại nhân có thể không hiểu. Ta hiểu thì sao mà không hiểu thì _ sao... Chu Phàm cảm thầy có chút bãt đắc dĩ nghĩ, hắn an ủi: - Chuyện trên đời chính là như vậy, đầu thể mọi chuyện đều tận ý người? Ta còn muốn đẹp trai tới kinh thiên. địa quỷ thần khiếp như Long tiên bối, ngươi cảm thầy điều này có thể sao... Chu Phàm yên lặng bổ sung thêm một câu ở trong lòng.
- Đúng vậy, thế sự lại há có thể tận như ý người
Bát thập lục hoàng tử có chút cảm khái nói:
- Có không biết bao nhiêu người hâm mộ ta xuãt thân cao quý, ta việc gì phải ở đây than thở?
- Điện hạ nghĩ được như vậy là rất tôt.
Chu Phàm cười nói:
- Vậy điện hạ đã vô tình với tranh đoạt quyển kể thừa hoàng vị, vì sao lại muốn mời ta đến?
- Ta nói ta không tranh, bọn họ cũng không tin.
Bát thập lục hoàng tử nói:
- Mời Chu đại nhân đến, chỉ là hành động bât đắc dĩ, bọn họ đều mời Chu đại nhân, ta cũng phải mời một chút, nều không bọn họ lại chorángta - không dám tranh, yêu đuổi có thể bắt nạt.
Chu Phàm chỉ hơi gật đầu, không nhiều lời, Bát thập lục hoàng tử tự mình tiên hẳn ra khỏi Linh Lung Tửu Lâu.
Chu Phàm đi xa, hắn quay đầu nhìn về phía Linh Lung Tửu Lâu, lời Bát thập lục hoàng tử nói thật giả ra sao, hắn hơi khó phân biệt, nhưng bãt kể thật giả cũng không liên quan gì tới hăn, hắn cũng mặc kệ.
Nói đến cùng, những hoàng tử này tranh đoạt quyền kế thừa hoàng vị, vồn không liên quan tới hắn, hăn chỉ là vô tội bị liên lụy vào mà thôi.
Bát thập lục hoàng tử quay trở về sương phòng của tửu lâu, bàn rượu đã sớm được dọn sạch, hắn tùy ý ngồi xuông, trên mặt hiện ra nụ cười sáng lạn.
Hắn cười cười lấy ra một ngọc phù truyền âm, kích hoạt ngọc phù _ truyền âm, bên kia truyền đền tiếng hít thở rất nhỏ.
- Hắn vừa đi rồi.
Bát thập lục hoàng tử nói.
- Được, ta biết rồi.
Người có dùng thanh âm trầm thấp đáp, muốn tắt ngọc phù truyền âm, chỉ là Bát thập lục hoàng tử gọi hắn lại.
- Điện hạ còn có việc gì à? Người kia hỏi.
- Kế hoạch bên Chu Phàm không có vần để, nhưng chuyện lúc trước liệu có phải là cạm bây không? Thật sự xác nhận rồi chứ? Ta chính là phải trả giá rât lớn đó.
Bát thập lục hoàng tử thản nhiên nói. - Không thể là cạm bẫy, điện hạ cứ yên tâm, hắn không phải loại người tuyệt tính tuyệt tình như vậy.
Người đó trả lời.
- Dc, vậy dựa theo kế hoạch mà chấp hành.
Bát thập lục hoàng tử cũng nghĩ như vậy, khả năng chuyện này là cạm bây rất nhỏ.
Hai người đối thoại chỉ kéo dài mấy hơi thở gian, phía đông Linh Lung Tửu Lâu truyền đến tiếng nổ mạnh, bên ngoài triệt để trở nên hôn loạn. Hắn không ra ngoài xem, chỉ tĩnh tọa chờ kết quả, hẵn thở dài nói:
- Nếu ta không ngổi trên hoàng vị, sao có thể an tâm đi nghiên cứu trù nghệ chứ?
Lúc tiếng nổ vang lên, Chu Phàm còn chưa ra khỏi Linh Lung Phường, hắn đương nhiên cũng nghe thầy, cách hắn ngoài ba trắm trượng, chô đó đã bởi vì nhà cửa đổ sập mà tràn ngập khói bụi.
Toàn bộ Linh Lung Phường đều giống như chẩn động, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, người ở phụ cận đều sợ hãi hò hét bỏ chạy ra ngoài.
- Là quái quyệt gì làm loạn bị phát hiện à?
Bởi vì khói bụi, Chu Phàm mở ra nhãn thức cũng không nhìn rõ, hắn do dự một chút, vẫn quyết định đi xem thử là có chuyện gì.
Cự ly ba trăm trượng, đối với hắn hiện tại mà nói, chỉ trong nháy mắt là có thể tới, nhưng hắn cũng không dám lơ là, chỉ thuần di đến bên rìa chỗ tràn ngập khói bụi.
Khói bụi đã tan đi một chút, hai mắt Chu Phàm híp lại, hắn phát hiện có hai nam tử đeo mặt nạ đang đánh nhau với một đại hán trung niên mặc áo trắng.
Đại hán trung niên áo trắng quát to một tiếng, hai tay hắn có huyết quang hiện lên.