Chương 2548: Thi Lô Thiên Ma Thuật
Chương 2548: Thi Lô Thiên Ma ThuậtChương 2548: Thi Lô Thiên Ma Thuật
Bí thuật phân thi của hắn phân ra phân thân, thực lực cũng sẽ bị suy yếu, dưới tình huồng vừa rồi, hắn chỉ có thể giải trừ bí thuật.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nhìn nam tử trung niên áo trằng này. Tĩnh lặng như vậy chỉ diễn ra trong nháy mắt, đại hán trung niên áo trăng ý đồ thử lao xuống phường thị phía dưới.
Chu Phàm chỉ vung đao, chính là mấy chục đao mang màu xám, băn nhanh về phía đại hán trung niên áo trắng. Đây là đạo thuật Quy Nhất, hắn đã là Bất Tử Cảnh, lực lượng của Quy Nhất cũng theo đó để thăng.
Đại hán
Sương máu và đao mang màu xám bản tới quần lấy nhau, phát ra tiếng nổ âm âm. Sương máu còn chưa tản đi, thân ảnh của Chu Phàm lập tức mờ đi, hắn xuất hiện trong một ngõ nhỏ của phường thị.
Nhưng khi Chu Phàm hiện ra, thân ảnh màu máu cũng xuất hiện trong ngõ nhỏ, lúc này sương máu trên bầu trời mới tản đi, bên trong trống không.
Chu Phàm lại chém một đao về phía đạo thân ảnh màu máu đó, thân ảnh màu máu vươn tay vô về phía Tỉnh Sương Đao.
Ẩm một tiếng, nhà cửa hai bên ngõ nhỏ đều bị năng lượng tỏa ra biến thành bụi băm.
Nếu không phải người nơi này sớm đã bỏ chạy, chỉ sợ cũng sẽ nhanh chóng mất mạng trong một kích này, dù là như vậy, võ giả Nghỉ Loan Tỉ đang tới gần cũng có không ít người bị thương. Bên Nghỉ Loan Ti vẫn đang không gì, hoàn toàn không thể làm rõ tình huồng, thực lực của hai người đang giao chiên bên trong quá mạnh, bọn họ hoàn toàn không thể nhúng tay vào được.
Một nửa Linh Lung Phường đã hóa thành phế tích, năng lượng màu đỏ và màu xám quét ra, khiển các võ giả Nghỉ Loan Ti không dám tới gần, dưới tình huồng địch ta chưa rõ, cho dù _ Công Thiên Phù Nõ cũng không thể tùy tiện phóng ra.
- Chu Phàm, ta phải giết ngươi. Thân ảnh màu máu đó giận dữ hét. Chu Phàm lại cười ha ha, hắn đoán ra được đôi phương là ai rổi, lại càng không muôn đổi phương đào tấu từ trong tay hăn.
Chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi này, có bốn đạo thân ảnh gần như là trước sau từ trong không trung bay tới, sau đó hạ xuống đất, cấm không chỉ là nhắm vào thời kì an toàn, hiện tại đã phát sinh chuyện lớn như vậy, đương nhiên không cần để ý tới loại việc nhỏ này.
Bốn người này phân biệt là Đoan Mộc Tiểu Hồng, Đông Môn Xuy Địch cùng với hai vị Quốc sư của Đại Tiểu Phật Tự.
Bốn người đều là nghe thấy tiếng nổ mạnh mà lập tức tới kiểm tra, bọn họ nhìn hai người đang giao chiến, sắc mặt hơi có hơi.
Cách đó không xa lại có nhiều tu sĩ hơn hoặc bay tới hoặc thi triển thân pháp chạy tới.
Có lẽ là cảm giác được sự có mặt của bốn người, thân thể hai người đang triển đấu cũng tách ra.
Chu Phàm cười to thu đao vào vỏ, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Sắc mặt đại hán trung niên áo trắng trở nên âm trầm, không thử chạy trồn nữa.
- Đại tiên sinh, nếu ta đoán không sai, vị này có thể là Thi Chủ Thi Giáp Nguyên của Hoạt Tử Thi.
Chu Phàm nhìn đại hán trung niên áo trăng, chậm rãi nói.
Quỷ dị có thể có thực lực Bất Tử Cảnh, cho dù hình tượng khác với Thi Giáp Nguyên cùng hẵn lúc trước từng thây, nhưng trừ Thi Giáp Nguyên ra thì còn ai vào đây nữa?
Nghe thấy Chu Phàm nói như vậy, hai vị Quốc sư đại nhần đều hơi biển sắc, nhìn đại hán trung niên áo trắng, lộ ra vẻ kiêng kị.
Trên mặt Đông Môn Xuy Địch lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết nói: - Đúng là hắn à?
Nếu có thể bắt được Thi Giáp Nguyên, đó chính là một phẩn công lớn.
Mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng lộ vẻ kinh ngạc, bộ dạng thân hình của Thi Giáp Nguyên thay đổi liên tục, cho nên cho dù trước kia đã từng gặp, cũng chưa chắc đã có thể nhận ra, nhưng hăn tin Chu Phàm, chỉ là Thi Giáp Nguyên không ngờ lại to gan như vậy, dám đến Kính Đô.
- Đông Môn đại nhân, có phải hay không, bắt về thẩm vấn một phen chăng phải sẽ biết sao?
Chu Phàm cười nói.
Đông Môn Xuy Địch tránh mà không gặp vị thuộc hạ Chu Phàm này, nhưng có thể có bộ dạng béo như vậy, trừ. Đông Môn Xuy Địch ra thì còn có thể là ai, cho nên Chu Phàm lic một cái là nhận ra. - Dựa vào các ngươi cũng muốn bắt ta?
Sắc mặt Thi Giáp Nguyên âm lãnh nói.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được à?
Đoan Mộc Tiểu Hồng bước ra một bước nhướng mày nói.
Đừng nói có Đoan Mộc Tiểu Hồng ở đây, cho dù Đoan Mộc Tiểu Hồng không có mặt, Thi Giáp Nguyên cũng trốn không thoát.
- Đại tiên sinh, tặc tử này việc gì cần ngươi tự mình xuất thủ?
Đông Môn Xuy Địch cười ha ha nói: - Để ta là được.
Ý của Đông Môn Xuy Địch rất đơn giản, ngươi không phải người trong quan trường, công lao bắt Thi Giáp Nguyên còn không bằng nhường cho hãn.
- Ta thừa nhận ta trốn không thoát, nhưng ta chết cũng không để các ngươi bắt được, thậm chí ta chết còn có thể kéo theo người của mấy chục phường phải chôn cùng. Thi Giáp Nguyên cười to nói:
- Không tin các ngươi cứ thử xem.