Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1870 - Chương 2556: Thi Khôi Chuyển Thuật

Chương 2556: Thi Khôi Chuyển Thuật Chương 2556: Thi Khôi Chuyển ThuậtChương 2556: Thi Khôi Chuyển Thuật

Người Trong điện đều nín thở nhìn đôi cha con này cãi nhau.

- Đại Ngụy chúng ta trước giờ không có quy củ trưởng tử kể thừa.

Đại Ngụy Thiên Tử cố nén cơn giận nói:

- Nếu ngươi cứ khăng khăng cho là như vậy, đó chính là vần đềcủa . ngươi, Nguyên Diệp, ngươi điên rồi.

- Luôn là như vậy.

Thập thất hoàng tử xụ mặt nói:

- Chỉ là vì ngươi không phải trưởng tử ngổi lên hoàng vị, mới nói như vậy, các đời tổ tiên kế thừa hoàng vị của Đại Ngụy chúng ta đều là trưởng tử. chiểm đa số, đây là quy củ được ngầm thừa nhận.

- Ngươi thật sự điên rồi...

Đại Ngụy Thiên Tử có chút không thể tin được nhìn Thập thất hoàng tử.

- Vậy phụ hoàng định xử trí nhi tử điên ta thể nào?

Thập thất hoàng tử cười nói:

- Là muốn sai người lôi ta ra ngoài chém đầu à?

Đại Ngụy Thiên Tử giận tím mặt nói: - Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?

- Thánh Thượng không thể.

Tam Tướng cơ hồ đồng thanh nói. Lập tức tất cả tầm mắt đều tụ lại trên người Tam Tướng.

- Năm đó khi Hiếu Thục hoàng hậu chết, Thánh Thượng đã từng đáp ứng nàng, bât kể Thập thất điện hạ làm ra chuyện gì, đều sẽ tha cho hắn một mạng. Trung Tướng Vương Đạo Tử vội vàng nói.

- Đừng nhắc tới nàng với ta.

Đại Ngụy Thiên Tử càng lúc càng phân nộ:

- Tài nguyên để nâng đỡ Hoạt Tử Thi trong tay súc sinh này là tới từ đâu, cái này còn cần phải hỏi sao?

- Là mẫu hậu cho ta, mẫu hậu chỉ có một nhỉ tử là ta, không giổng ngươi có hơn một trăm đứa con trai, di sản của mâu hậu đương nhiên là lưu lại cho ta.

Thập thất hoàng tử khẽ cười nói.

- Đã như vậy, ta không phải tuân thủ lời hứa quỷ quái năm đó nữa.

Đại Ngụy Thiên Tử lạnh lùng nói. - Hổ dữ không ăn thịt con, Thánh Thượng.

Tả Tướng Diệp Cao Sơn lệ già chứa chan,

- Xin Thánh Thượng tha cho Thập thât điện hạ.

Trừ Tam Tướng ra, cũng có quan viên khác quỳ xuống cầu tình cho Thập thất hoàng tử, Đông Môn Xuy Địch lại đau khóc thành tiêng, lệ rơi đây mặt, khiển Chu Phàm phải liếc nhìn.

Đông Môn Xuy Địch chỉ lo khóc, hắn không quan tâm tới sự sống chết của Thập thât hoàng tử, hắn là muốn Thánh Thượng biết, hắn trước giờ không muốn Thánh Thượng cha con tương tàn.

Đến cuối cùng Thánh Thượng thật sự muốn giết Thập thất hoàng tử, vậy cứ giết là được. Quan viên Cầu tình có lẽ ít nhiều đều ôm suy nghĩ như vậy.

Chu Phàm thấy Đoan Mộc Tiểu Hồng và Trần Chửng không mở miệng cầu tình cho Thập thât hoàng tử, hắn cũng không, hắn chỉ mong Thánh - Thượng lập tức chém đấu Thập thất hoàng tử.

Quan hệ của Thập thất hoàng tử với. hăn là không tốt nhất trong rât nhiều hoàng tử.

- Ngậm miệng.

Đại Ngụy Thiên Tử nhìn Tam Tướng quát:

- Ba lão già các ngươi, hắn giết bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện ác, dựa theo luật của Đại Ngụy, vì sao không thể chém?

- Nếu ai dám cầu tình cho hắn, cả người đó cũng chém. Các quan viên cầu tình trong điện lập tức ngậm miệng lại, Đông Môn Xuy Địch lại quệt nước mắt trên mặt, chạy về trong góc.

- Ngươi có thể cho rằng hoàng vị là của ngươi, có thể tranh đoạt hoàng _ vị, nhưng bãt kể là gì, cũng không thể trở thành lý do để ngươi làm nhiều chuyện xâu như vậy.

Đại Ngụy Thiên Tử mặt như hàn sương nói:

- Người đâu, lôi Lý Nguyên Diệp và Thi Giáp Nguyên ra ngoài chém.

- Ngươi quả nhiên muốn giết ta. Thập thất hoàng tử cười càng lúc càng ngông cuống,

- Con người ngươi vốn máu lạnh vô tình, năm đó có thể nhìn mâu hậu bởi vì tiện nhân đó họa loạn cung đình mà chết đi, hiện tại lại muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà giết ta, cũng không kỳ quái một chút nào.

Đại Ngụy Thiên Tử chỉ sầm mặt. Ngoài điện có hai thị vệ bước nhanh vào, muôn áp giải Thập thất hoàng tử và Thi Giáp Nguyên xuống, đưa lên đoạn đầu đài.

Chỉ là thân thể của Thập thất hoàng tử đột nhiên nổ tung, từng đoàn huyết nhục bắn ra ở trong điện.

- Cẩn thận.

- Bảo hộ Thánh Thượng.

Trong điện lập tức có mấy người xuất thủ, Thiệt công công động tác nhanh nhât, hắn nhẹ nhàng phầy tay áo một cái, chân nguyên màu lam tràn ra, từng đoàn huyết nhục bắn ra trong không trung bị lơ lửng dừng lại trong không trung. Huyết nhục bốc cháy xì xì, sương khói đen xì lượn lờ dâng lên.

Sương khói đen xì cũng bị Thiệt công công cần thận khổng chềể, tụ thành một khối cầu dạng khói.

Gặp phải biến hóa này, Chu Phàm ngay lập tức nhìn chằm chăm Thi Giáp Nguyên, hắn sợ Thi Giáp Nguyên chạy thoát, chỉ là Thi Giáp Nguyên bị phát nồ khiền cho bay đi, va vào tường, không có bãt kỳ hành động đào tấu nào, trên mặt Thi Giáp Nguyên lộ ra nụ cười thản nhiên.

Tất cả những điều này phát sinh quá nhanh.

Khối cầu sương khói đen xì bay về phía Thiệt công công, hẳn chỉ liếc một cái, quỳ gôi, liên tục dập đấu:

- Lão nô có tội.

- Thế Đại Ngụy Thiên Tử nổi giận nói:

- Người đâu rồi?

- Đây là một loại thuật pháp thế thân, chứ không phải bản thể của Thập thât điện hạ.

Thiệt công công run giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment