Chương 2574: Không bao giờ gặp nữa (2)
Chương 2574: Không bao giờ gặp nữa (2)Chương 2574: Không bao giờ gặp nữa (2)
Lý Cửu Nguyệt tiễn Chu Phàm đến ngoài phủ, Chu Phàm nói:
- Lý huynh, không cần tiễn, tự ta có thể trở về.
- Như vậy cũng tốt.
Lý Cửu Nguyệt lấy một tập giấy, đưa cho Chu Phàm,
- Đây là khế ước của Nguyệt Phủ, Chu huynh cứ cầm lầy, từ hôm nay trở đi, Nguyệt Phủ chính là của ngươi.
Chu Phàm không nhận, hắn chỉ nhíu mày nói:
- Ta không cần.
Nếu muốn mua, hắn cũng không phải không mua nổi.
- Nhưng căn nhà này cũng để không. Lý Cửu Nguyệt phiền não nói: - Không bằng Chu huynh nhận lấy. nó, nói chung cũng không đáng tiền. - Các ngươi không ở nơi này nữa à? Chu Phàm hỏi.
- Chúng ta đương nhiên không ở nơi này nữa.
Lý Cửu Nguyệt cười nói:
- Quên nói với Chu huynh, ngày mai ta và Trùng Nương sẽ rời khỏi Kính Đô đi về nhà, ngươi có muôn tới tiên chúng ta không?
Ngày mai muốn đi...
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Không rảnh, trên đường các ngươi phải cẩn thận.
Khế ước của Nguyệt Phủ Chu Phàm cũng không cẩn, hắn nói một tiếng với Lý Cửu Nguyệt rổi bước đi.
Hắn đương nhiên không thể tới tiễn bọn họ, Trùng Nương đã nói không muốn gặp lại hắn, vậy sau này không gặp thì không gặp.
Chu Phàm ngổi trên xe ngựa rời khỏi, Lý Cửu Nguyệt cũng xoay người vào phủ, về tới đại sảnh, hắn nhìn Lý Trùng Nương.
Lý Trùng Nương ngổi giống như một con búp bê sứ, không có một chút sinh khí nào.
Lý Cửu Nguyệt đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng,
- Làm như vậy thật sự có được không?
- Nhưng rồi cũng sẽ phải cáo biệt hãn.
Lý Trùng Nương nhìn phía trước, mở miệng nói: - Không thể để hắn một mực vướng bận, như vậy còn không phải là tàn nhân hơn à.
- Sao vứt bỏ tất cả, đi cùng với hắn? Trên mặt Lý Cửu Nguyệt lộ ra vẻ đau thương nói:
- Mẹ trước lúc chết không phải nói hi vọng ngươi được hạnh phúc à?
- Nếu ta buông bỏ, vẫn chuyện của mẹ sẽ thể nào?
Lý Trùng Nương hỏi lại:
- Ta hỏi đáp án, nếu không hỏi, ta và hắn ở cùng một chô, cả đời đều sẽ cảm thầy áy náy.
- Nhưng hỏi, ngươi sẽ chết.
Lý Cửu Nguyệt nói: - Năm đó hắn có thể giết mẹ, ngươi cho ráng hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
- Ta không biết.
Lý Trùng Nương nắm chặt quyền đầu, - Nhưng không hỏi rõ ràng, còn khó chịu hơn là giêt ta.
Lý Cửu Nguyệt không nói nữa.
Lý Trùng Nương đứng lên, nàng vái Lý Cửu Nguyệt một cái, nhìn Lý Cửu Nguyệt sắc mặt vàng như nền, gương mặt vàng như nền đó thay đổi, biển thành một khuôn mặt anh tuần, chỉ là ánh mắt hắn dần dân trở nên ảm đạm.
Nàng nhìn hắn như vậy, hốc mắt đỏ lên, thanh âm nức nở nói:
- Huynh trưởng, đa tạ ngươi đã ở cùng ta nhiều năm như vậy, từ khi sinh ra ngươi đã che gió chắn mưa cho ta, luôn là như vậy.
- Nếu không có ngươi, ta căn bản không thể sống đến bây giờ.
- Nếu năm đó người sống sót là ngươi thì tôt...
Nàng đã khóc không thành tiếng, cuôi cùng ngươi nói được nữa.
Lý Cửu Nguyệt ngổi tại chỗ, ánh mắt ảm đạm nhìn, hắn đờ đần không có biểu cảm gì, lộ ra rất lạnh lùng.
Nàng khóc một lúc, Trần Bác Bì bước vào, nàng đau lòng nhìn Lý Trùng Nương.
Trần Bác Bì đỡ Lý Trùng Nương dậy, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, lau khô nước mắt cho nàng,
- Tiểu thư, ngươi việc gì phải thương tâm như vậy, ngươi và thiêu gia vồn chính là nhất thể song sinh, ngươi sống hắn sống.
- Mạng của thiếu gia không tốt, vừa sinh ra từ trong bụng mẹ thì đã chết, nhưng ngươi có thể sống, nều hắn biêt, khăng định sẽ mừng thay cho ngươi.
Mặt Lý Trùng Nương lộ vẻ đau thương, nàng chỉ hơi gật đầu, nhìn khuôn mặt anh tuần của Lý Cửu Nguyệt, hắn lại khôi phục vẻ mặt vàng như nến trước đó.
Ngay cả người đó cũng không biết, nàng năm ây không chỉ là mât mẹ, còn mất cả một bào huynh.
Chu Phàm về tới chỗ ở của mình ở thư viện.
- Cha.
Ba người Chu Tiểu Bạch đồng loạt ngừng tu luyện cung kính nói.
Chu Phàm miễn cưỡng cười cười, vẫy vẫy tay, bảo bọn họ tiếp tục luyện.
Ba người Chu Tiểu Bạch gật đầu, lại căm đầu luyện tập.
Chu Phàm trở lại trong phòng, uống ngụm nước âm, lại yên lặng ngổi một chô.
Tiểu Quyển lặng lẽ từ trên đầu hắn nhảy ra, chui vào lông chó dày của Tiểu Muội, đáng sợ quá...
- Chủ nhân bị nữ nhân đó từ bỏ một cách nhân tâm, vạn nhất lẫy ta ra trút giận thì sao?
- Lấy ta ra trút giận cũng không sao, vạn nhất lại muốn cắt chân vịt của ta thì sao?
- Chân vịt kiếm được trước kia đã sắp bị chủ nhân cắt xén hết rổi, lần này ta tuyệt không mở miệng.
Tiểu Quyển bi phẫn, bỗng dưng nghĩ. Một lát sau, Tiểu Quyển nói:
- Chủ nhân, thiên nhai nơi nào mà không có cỏ, ngươi phải nghĩ thông một chút.
Thiên nhai nơi nào không có cỏ, lời này là nàng nghe được từ chô chủ nhân, cũng hiểu ý tứ đại khái.
Chu Phàm không quan tâm tới nàng. - Huống chỉ đó đã là thê tử của người khác.
Tiểu Quyển nghĩ một chút rồi lại rụt rè bổi thêm một câu,
- Nếu ngươi thích thê tử hoặc là tẩu tử của người khác, sau này có thể chậm rãi nghĩ cách tìm lây một người...