Chương 2600: Chúng sinh toại nguyện (2)
Chương 2600: Chúng sinh toại nguyện (2)Chương 2600: Chúng sinh toại nguyện (2)
Về phần chuyện ở trong không trung, mục tiêu quá rõ ràng, sẽ thành bia ngắm, lại không cần sợ, bởi vì không trung là một mảng tăm tối, cũng không dễ thấy rõ vị trí của hắn, cho dù có người dựa vào khí cụ nhìn thấy hắn, hẳn cũng không quá sợ, bởi vì hắn đủ mạnh.
Chỉ là rất nhanh hắn dừng lại trong không trung, cảnh giới càng cao, tầm nhìn lại càng rõ, càng đừng nói hăn đã tiến vào Linh Niệm Cảnh, chỉ cần tỏa linh niệm ra, cho dù là trong đêm đen ở cự ly nhất định cũng không khác gì ban ngày.
Hắn thấy Đại tiên sinh Đoan Mộc Tiểu Hồng bổng bềnh không nhúc nhích trong không trung.
Cách trước người Đại tiên sinh Đoan Mộc Tiểu Hồng không xa là một hòa thượng, hòa thượng này mặc áo cà sa, trên áo cà sa cũ nát có hơn mười mụn vá, cuồng phong thổi cho áo cà sa của tăng nhân bay phất phới, tăng nhân này gầy như một khối khô lâu. Chu Phàm cấp tốc lướt qua hai người, hắn nhìn một màn quỷ dị này, hắn chưa từng thầy hòa thượng này, nhưng hiển nhiên Đại tiên sinh bị cản đường rồi.
- Đại Phật Tự cũng ý đồ muốn mưu phản à?
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Hồng sắc bén quát to.
- A di đà Phật, Đại tiên sinh, đây là chúng sinh sở nguyện, Đại Phật Tự chỉ thuận theo chúng sinh sở nguyện mà thôi, sao lại nói là mưu phản? Thanh âm của Tăng nhân ôn hòa nói. - Ngươi thân là Đại Phật Tự Thủ Tọa, vì sao lại từ Hoang Tây Đạo lặng lẽ tới Kính Đô?
Đoan Mộc Tiểu Hồng chất vấn: - Sao lại cản đường ta?
Đại Phật Tự Thủ Tọa?
Chu Phàm triệt để giật mình, Đại Phật Tự Thủ Tọa rời khỏi Đại Phật Tự tới Kính Đô từ lúc nào?
Chuyện tối nay Đại Phật Tự là sắm vai nhân vật gì ở bên trong?
- Tất cả chỉ là chúng sinh sở nguyện, bẩn tăng xuất hiện ở Kính Đô cũng vậy.
Đại Phật Tự Thủ Tọa từ bi nói.
- Chu Phàm, ngươi mau đi đi.
Đoan Mộc Tiểu Hồng cũng không quay đầu lại nói.
Ánh mắt hắn ngưng trọng, có Đại Phật Tự Thủ Tọa ở đây, hắn có thể là rât lâu vân không thoát thân được. Chu Phàm khẽ gật đầu, hắn cẩn thận vòng qua hai người phi hành tới bên Kính Cung.
Đại Phật Tự Thủ Tọa từ đầu tới cuối đều không nhìn Chu Phàm, không phải hắn khinh thường Hàn Bắc Đạo Chủ Chu Phàm này, mà là Đại tiên sinh thư viện đã khó đổi phó rổi, Chu Phàm này chỉ có thể giao cho người khác đối phó.
- Lão thủ tọa có tới không?
Đoan Mộc Tiểu Hồng lạnh lùng hỏi. Nếu vị Lão thủ tọa đó của Đại Phật Tự cũng ở đây, dưới tình huồng lão sư không có mặt, mọi sự đều xong.
- Bần tăng không dám lừa gạt Đại tiên sinh.
Đại Phật Tự Thủ Tọa nói:
- Sư phụ đang bế tử quan, đương nhiên sẽ không xuất hiện ở đây, kỳ thật sư phụ chưa chắc đã tán thành bẩn tăng làm như vậy, ngược lại là sư phụ của ngươi sẽ tán thành bẩn tăng làm như vậy.
- Nói hưu nói vượn.
Đoan Mộc Tiểu Hồng phẫn nộ quát.
- Nếu không phải như vậy.
Đại Phật Tự Thủ Tọa mỉm cười nói:
- Vì sao Thánh nhân thư viện lại rời khỏi Kính Đô? Nếu thánh nhân không rời khỏi Kính Đô, sao chúng ta dám mạo hiểm làm việc?
- Trong lòng thánh nhân minh bạch hơn Đại tiên sinh, tất cả những điều này đều là chúng sinh sở nguyện, thánh nhân từ bi, cũng lòng mang chúng sinh, cho nên mới rời khỏi vào lúc này, bần tăng bí mật đến Kính Đô cũng vậy. Đoan Mộc Tiểu Hồng trở nên trầm mặc, kỳ thật trong lòng hãn biết rõ, những gì Đại Phật Tự Thủ Tọa nói cho dù không phải toàn bộ chân tướng sự việc, cũng không khác sự thực là bao. Lão sư biết Kính Đô sẽ loạn, cũng để mặc Kính Đô loạn.
Lão sư, vì sao ngươi muốn làm như vậy?
- Thánh nhân không nói với Đại tiên sinh, chắc biết với tính cách của Đại tiên sinh là sẽ không đồng ý.
Đại Phật Tự Thủ Tọa thở dài nói:
- Thủ đoạn quả thật không quang minh, nhưng đều vì chúng sinh, hi. vọng Đại tiên sinh ở lại thư viện, bẩn tăng cũng ở lại thư viện, cùng Đại tiên sinh luận đàm kinh Phật hay là thi thư đều được, Đại tiên sinh thây sao? Đoan Mộc Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Thế không được, lão sư không nói cho ta biết, là vì ta quả thật sẽ không đồng ý, nhưng ngay cả lão sư cũng không khuyên được ta, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi có thể?
- A di đà Phật.
Toàn thân Đại Phật Tự Thủ Tọa tỏa ra kim quang, hắn giồng như một khô lâu phết sơn vàng, ánh sáng rực rỡ, giồng như Chân Phật lâm thê,
-Vậy bần tăng cũng chỉ có thể lĩnh giáo cao chiêu của Đại tiên sinh rồi. Hai người không nói nữa, mà là bay lên trời cao, nếu bọn họ đánh nhau ở tầng trời thâp, sẽ chỉ khiên người vô tội bị thương.
Rất nhanh trên trời cao truyền đến thanh âm âm ẩm, hai luống ánh sáng màu vàng va chạm kịch liệt trong không trung, sấm chớp đùng đùng, chỉ là lôi điện này là màu vàng.
Đây là một hổi sinh tử chiến.
Khi bạch quang khô lâu dâng lên, điều này ở trong mắt tất cả thể lực có dã tâm, chính là một tín hiệu.
- Bắt đầu rồi, thật sự bắt đầu rồi.
Đại hoàng tử đứng trên lầu cao cuồng tiêu:
- Thập thất đệ, ngươi quả nhiên - không khiển tất cả mọi người thất vọng.