Chương 2612: Một bí mật (2)
Chương 2612: Một bí mật (2)Chương 2612: Một bí mật (2)
- Vì một bí mật mà ngươi lại giết nàng.
Huyền Nguyệt phẫn nộ nói.
- Tổ huấn của Hoàng thất Đại Ngụy, bí mật này chỉ Thiên Tử mới có thể biết, ta chỉ có thể giết nàng.
Đại Ngụy Thiên Tử bất đắc dĩ nói:
- Muốn trách thì trách nàng quá cả gan làm loạn.
- Bí mật này là gì?
Lý Huyền Nguyệt hỏi.
- Ngươi cho rằng ta có thể nói với ngươi sao?
Đại Ngụy Thiên Tử nói:
- Năm đó ngươi có thể sống sót không chỉ bởi vì ngươi là con ta, Dương phi làm phản chính là ngay cả Hoàng hậu cũng giêt, ta tha cho ngươi một mạng, là vì Dương phi dùng đạo tâm để thể, nàng không nói bí mật đã nhìn thây ở trong mộng của ta với bât kỳ ai, nều không ta chỉ có thể ngay cả ngươi cũng giết.
- Ngươi đi đi, ta sẽ không nói với ngươi bí mật này, đổi với ngươi cũng không có lợi gì.
Tiếng chém giết càng lúc càng gần. Một nam tử trẻ tuổi đầu đầy tóc trắng xông vào trong điện, hắn vội vàng nói với Lý Huyển Nguyệt:
- Điện hạ, người của chúng ta sắp không chồng đỡ được rồi.
Nếu chỉ dựa vào những thủ vệ còn lại ở ngoài cửa, đương nhiên không thể chồng đỡ lâu như vậy.
Lý Huyền Nguyệt chỉ hơi gật đầu tỏ ý đã biết, nam tử trẻ tuổi đầu đầy tóc trắng đó lại xông ra, tận lực kéo dài thời gian cho điện hạ. - Ta muốn biết bí mật đó.
Lý Huyền Nguyệt nhìn Đại Ngụy Thiên Tử lạnh lùng nói:
- Ta không bận tâm tới hoàng tọa của ngươi, nhưng nó đã giết mẹ ta, ta muốn nhìn xem nó rôt cuộc là dạng bí mật gì?
- Hiện tại cũng không tới phiên ngươi không nói, sinh tử của ngươi năm trong tay ta, ta tùy thời có thể để người của ta tiển vào giết ngươi, cho nên ngươi có nói cho ta biết không?
- Ngươi sai rồi.
Đại Ngụy Thiên Tử lớn tiếng nói:
- Ta là Đại Ngụy Thiên Tử, mạng của ta trước giờ chỉ năm trong tay mình. Lý Huyền Nguyệt nhíu mày, ngoài cửa bông nhiên ẩm một tiêng, một đám người xông vào, mà người hắn mang đến tử thương vô sổ, rất nhanh đã thôi lui đến bên cạnh Lý Huyền Nguyệt, bảo vệ xung quanh hắn. Đám người này do ba người Trung Tướng Vương Đạo Tử, Tả Tướng Diệp Cao Sơn, Bát thập lục hoàng tử cầm đầu.
Bát thập lục hoàng tử nhìn Đại Ngụy Thiên Tử trên bậc tử ngọc, sắc mặt hăn đầy vui vẻ nói:
- Phụ hoàng, ngươi mau truyền hoàng vị cho nhỉ thần, nhi thần sẽ giết sạch tất cả phản nghịch thay phụ hoàng.
Đại Ngụy Thiên Tử không nhìn Bát thập lục hoàng tử, hắn nhìn về phía hai người Vương Đạo Tử và Diệp Cao Sơn.
- Thánh Thượng.
Vương Đạo Tử và Diệp Cao Sơn vẫn hành lễ giống như trước kia diện thánh, không hề bất kính.
- Ba nhà Tiêu Diệp Vương phản ta thì là vì gì?
Đại Ngụy Thiên Tử hỏi.
- Phụ hoàng, những nhàn thoại này có thể để lát nữa rồi nói, hiện tại ngươi phải lập tức truyền ngôi cho nhi thần.
Sắc mặt Bát thập lục hoàng tử dữ tợn nói:
- Ngươi đừng bức nhỉ thần làm ra chuyện bât hiểu.
Hai tu sĩ Thiên Quyệt Minh hắn mang đến đã lao về phía Đại Ngụy Thiên Tử, muốn bắt Đại Ngụy Thiên Tử, bức hắn truyền hoàng vị cũng chính là Thông Thiên Kính cho điện hạ của bọn họ. Đại Ngụy Thiên Tử chỉ thản nhiên nhìn hai tu sĩ Thiên Quyệt Minh, sau đó thân thể hai tu sĩ Thiên Quyệt Minh thực lực không tổi nồ tung. Huyết nhục phân tán bốn phía, nhuộm đỏ mặt sàn bạch ngọc.
Cái đầu dữ tợn của Bát thập lục hoàng tử cũng lăng không bay lên, rơi xuống bậc tử ngọc, Đại Ngụy Thiên Tử nhìn cái đầu, hai mắt trên đầu vân lưu lại vẻ kinh hãi khó hiểu.
- Nghịch tử.
Trong điện lập tức yên tĩnh không tiềng động.
Lý Huyền Nguyệt cũng kinh sợ, hắn bồng nhiên hiểu được, vì sao Đại - Ngụy Thiên Tử lại nói mạng của hắn chỉ năm trong tay bản thân mình.
- Điện hạ, chúng ta mau rời khỏi.
Bên cạnh có tu sĩ phản ứng, gấp giọng nói. Bọn họ đều bị Đại Ngụy Thiên Tử lừa rồi, Đại Ngụy Thiên Tử không mất đi lực lượng.
Đại Ngụy Thiên Tử lại vẫy vẫy tay. Bất kể là tu sĩ võ giả của thế gia hay là Thiên Quyệt Minh, đầu đều bay lên, thi thể không đầu năm ngồn ngang đầy đất.
Chỉ độc có Vương Đạo Tử và Diệp Cao Sơn vẫn nguyên vẹn đường đó, bọn họ không biết là bị dọa sợ hay là có chuyện gì, thân thể vân đứng thăng tắp, không nói gì.
- Ngươi biết vì sao ta không giết ngươi không?
Đại Ngụy Thiên Tử nhìn Lý Huyền Nguyệt hỏi.
Thủ hạ của Lý Huyền Nguyệt lập tức khẩn trương nhìn Đại Ngụy Thiên Tử. Thực lực Đại Ngụy Thiên Tử thể hiện ra không khỏi mạnh tới khiếp người, trong những người chết vừa rồi, không thiểu tu sĩ cường đại, bọn họ khẳng định không phải là đối thủ.
Lý Huyền Nguyệt lắc đầu.
- Vừa rổi cho dù ngươi lên tiếng uy hiếp, nhưng ngươi thủy chung không có sát ý đôi với ta.
Đại Ngụy Thiên Tử nói:
- Đi đi, sau này đừng trở về nữa, bí mật đó không phải là ngươi có thể biết.
Sắc mặt Lý Huyền Nguyệt phức tạp, cuối cùng hăn vân không nói gì, được một đám thủ hạ vây quanh, nhanh chóng rời khỏi Tử Nguyên Điện.
- Vì sao ba nhà các ngươi lại phản ta? Đại Ngụy Thiên Tử nhìn về phía hai người Vương Đạo Tử, lại hỏi.