Chương 2614: Hộp bạc
Chương 2614: Hộp bạcChương 2614: Hộp bạc
- Các vị đại tổng quản trong cung có thăng có bại.
- Nga công công và Hữu Tướng, Thiên Hạ Đệ Tam vân đang ác chiến.
Lý Dương Vân bình tĩnh nói:
- Những cái này đều tính là tin tức tốt, bên cửa cung chúng ta đã lấp vào rất nhiều người, nhưng sợ rắng không kiên trì được tới thời gian nửa nén hương.
- Những hoàng huynh hoàng đệ đó của ta cũng không phải hạng lương thiện gì, chắc bọn họ rất nhanh sẽ công phá cửa cung.
- Tin tức này chỉ là bình thường, còn có một tỉn tức rất xâu, ba trưởng lão Linh Niệm Cảnh của các ngươi đi đổi phó Hàn Bắc Đạo Chủ Chu Phàm...
- Đã không có bất kỳ tin tức gì truyền đến, bước đầu bọn xác nhận đã chêt rồi. Vương Đạo Tử và Diệp Cao Sơn hoảng sợ biển sắc, đó chính là ba người mạnh nhất của ba nhà Tiêu Diệp Vương ngoài Tiêu Hội, trong tay còn mang theo pháp bảo lợi hại của ba nhà Tiêu Diệp Vương, sao chết lại được?
- Vốn ba người bọn họ nên là sau khi giết chêt Chu Phàm thì chạy về trần thủ cửa cung...
Lý Dương Vân nói:
- Bọn họ chậm chạp không tới, lại không liên hệ được, cho nên là dữ nhiều lành ít.
- Nếu bọn họ bị Chu Phàm giết, vậy chứng tỏ tu vỉ của Chu Phàm còn cao hơn chúng ta tưởng tượng, sợ rằng có thể so với tu sĩ Nguyên Thần Cảnh rổi.
- Nói không chừng hắn đã đến Kính Cung, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?
Chu Phàm cũng sắp đến Kính Cung, hiện tại nên làm gì?
Thất thập nhất hoàng tử Lý Dương Vân hỏi là hỏi như vậy, nhưng trên mặt hắn không có bất kỳ vẻ lúng túng nào.
Vương Đạo Tử và Diệp Cao Sơn ngơ ngác nhìn nhau.
Hiện tại căn nguyên của vấn để là ở chô bọn họ không thể tốc chiền tốc thăng.
Một khi không thể tốc chiến tốc thăng, nhất định sẽ lâm vào loại cục diện bổn bể khó khăn này.
Có điều rất nhanh bọn họ liền khôi phục thần sắc bình tĩnh, bọn họ dám . chủ đạo trận binh biển này, sao có thể không nghĩ tới một khi phát sinh tình huống ngoài ý liệu thì nên xử lý như thế nào?
Diệp Cao Sơn nhẹ nhàng chạm vào túi trữ vật của mình, từ trong túi trữ vật bay ra một đạo ánh sáng màu bạc, ánh sáng màu bạc hóa thành cái hộp màu bạc.
Hộp bạc sáu mặt khắc đồ văn hình chuôi kiêm.
Ba người nhìn hộp bạc, sắc mặt đều biên thành ngưng trọng.
Hộp bạc này là ba năm trước từ nơi rất xa đưa tới, xem như là khởi nguyên dã tâm của bọn họ.
Nhưng nếu không phải cần thiết, bọn họ cũng không dám, không muốn mở hộp này.
Bởi vì bọn họ sợ hãi từ đáy lòng, sợ tất cả mất đi khổng chế.
Hiện tại Kính Đô vì bọn họ mà đại loạn, nhưng loại đại loạn này vân ở vào trạng thái có thể khống chế, chỉ cần bọn họ đoạt được Thông Thiên Kính, tân quân kể vị, một lần nữa mở ra đại trận thủ hộ, Kính Đô vần là Kính Đô.
Một khi mở hộp này, chuyện sẽ phát triển theo trạng thái không không chê được.
- Đây vốn là để chuẩn bị cho Lâm Vô Nhai có thể đi rối còn quay lại. Vương Đạo Tử chậm rãi nói ra chuyện mà ba người đều biết.
- Cái hắn mưu đồ không thể chỉ là Thông Thiên Kính, chúng ta mở hộp, hăn liệu có lây đi Thông Thiên Kính không?
Lý Dương Vân có chút lo lắng nói.
- Không đâu, đây đã không phải tu sĩ ngoại giới đầu tiên mưu đổ Thông Thiên Kính. Diệp Cao Sơn ho khan nói:
- Thông Thiên Kính vĩnh viễn thuộc về Đại Ngụy, vĩnh viên thuộc về hoàng thất Lý thị, không ai cướp đi được, đây là chuyện đã sớm được chứng thực, hắn muôn Thông Thiên Kính, hoặc là muốn không chỉ là Thông Thiên Kính.
- Chúng ta cũng không có quá nhiều lựa chọn, không có hãn hô trợ, mọi chuyện đều xong.
Bọn họ quả thật không có lựa chọn, chỉ có thể sử dụng át chủ bài cuối cùng cũng là nguy hiểm nhất này. Diệp Cao Sơn vẽ một đạo phù trên hộp bạc.
Trong nháy mắt phù thành, hộp bạc bổng bềnh bay lên, sáu mặt xòe ra, bên trong chảy ra ánh sáng bảy màu. Ánh sáng bảy màu rất nhanh biến ảo thành một nam tử trung niên rất sống động, hắn mặc áo đen, tướng mạo bình thường, nhưng toàn thân tỏa ra kiếm ý sắc bén.
Kiếm ý rất nhanh liền thu liễm, con mắt có chút đờ đần của nam tử trung niên biến thành linh động, khóe miệng hắn nhếch lên, vươn tay trái, hộp bạc sáu mặt tản ra đó hóa thành sáu màu bạc tiểu kiếm màu bạc, giống như người cá bay về trong tay hắn rồi biến mất.
- Mộc tiền bối.
Ba người Diệp Cao Sơn đồng loạt chắp tay hành lễ với nam tử trung niên, bọn họ chỉ biết đối phương tự xưng là Mộc Cầu Kiếm, còn lại thì cơ hồ hoàn toàn không rõ.
Mộc Cầu Kiếm cười nói:
- Xem ra Thông Thiên Kính bị các ngươi phong cẩm rồi, nếu không trong nháy mắt các ngươi mở hộp, ta sẽ bị Đại Ngụy Thiên Tử của các ngươi phát hiện, hiện tại sợ răng đã chêt rồi.
Hắn dùng pháp bảo phong cấm một nguyên thần của mình đưa đến nơi này, sợ bị Đại Ngụy Thiên Tử phát hiện, hắn ở trong thư đã dặn dò nhiều lần, nếu không thể giải quyết vấn đề Thông Thiên Kính, ngàn vạn lần đừng mở hộp.
- Có điều các ngươi gặp phiền phức, nếu không cũng sẽ không mở hộp, đúng không?