Sau khi hắn tu luyện xong xoay người về nhà, cha mẹ đã trở về phòng ngủ, hắn nhìn cửa phòng của cha mẹ, trầm mặc một chút rồi xoay người trở về phòng.
Hắn vốn từng cân nhắc tới muốn giấu cha mẹ một mình tới dã ngoại tìm rắn, nhưng hắn cuối cùng vẫn không giấu giếm, bởi vì hắn phải đi một ngày.
Nếu chuyện thuận lợi, một ngày này hắn đương nhiên có thể qua lại, nhưng vạn nhất bị trì hoãn tạm thời không về được, vậy cha mẹ không tìm thấy hắn, sẽ chỉ khiến bọn họ lo lắng hơn.
Nói mình bận công tác ở đội tuần tra, chỉ sợ cũng không giấu được bao lâu, còn không bằng nói thẳng ra luôn.
Tối nay Quế Phượng rất trầm mặc, nàng trở về phòng nằm lên giường, mới tựa vào trượng phu của mình, thấp giọng khóc.
Nàng lo lắng cho nhi tử của mình, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có lén khóc.
Chu Nhất Mộc thở dài, nhỏ giọng khuyên giải an ủi thê tử của mình.
Khóc một lát, Quế Phượng nức nở nói:
- Ta biết A Phàm có lý do không thể không đi, nhưng ta lo lắng cho hắn...
...
Vụ không ở trên thuyền, Chu Phàm ở Khôi Hà Không Gian này khổ luyện đao pháp, cho đến khi đến giờ mới lui ra ngoài.
Một ngày mới đã định trước là một ngày bận rộn, Chu Phàm đi tới doanh địa đội tuần tra, nói với Hoàng phù sư ý nguyện muốn tới Đông Khưu tìm thuốc.
Hoàng phù sư thấy ý chí của Chu Phàm kiên định như vậy, hắn cũng không khuyên nữa, mà là cho phép Chu Phàm xin nghỉ hai ngày.
Trong thôn không có võ giả đi cùng hắn, trừ quá nguy hiểm ra, cũng có tạm thời vì không có nhân thủ trống, vào những lúc thế này cho phép Chu Phàm rời khỏi đã xem như cung cấp tiện lợi rất lớn cho hắn.
Đương nhiên việc này cũng có lợi đối với thôn, một khi Chu Phàm bắt được Hắc Nham Tế Xà, vậy thôn sẽ có thêm một võ giả.
Chu Phàm mất nửa ngày, cùng Hoàng phù sư học tập chuyện dã ngoại, cùng với tin tức cụ thể về Hắc Nham Tế Xà đó.
Cuối cùng còn lại buổi chiều, Chu Phàm lại nhất nhất thỉnh giáo từ những người hiểu biết về tình huống dã ngoại như Mao phù sư, Lỗ Khôi, La Liệt Điền, Chu Nhất Mộc, xem như là tìm sơ hở lấp chỗ trống, xem có bỏ qua tin tức gì không.
Chu Phàm chuẩn bị rất chi tiết, bởi vì hắn biết, một khi ra dã ngoại, muốn chuẩn bị nữa thì đã quá muộn, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.
…
Đêm hè lạnh như nước.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh vận chuyển Cửu Lô Bạo Nhiên Công, cánh tay trái của hắn như than hồng đỏ lửa, khói trắng từ trong đêm đen bốc lên, một lúc sau, cánh tay trái đột nhiên bành trướng, khớp cơ, gân máu giống như là rắn nhỏ đang bò.
Cánh tay trái rất nhanh liền khôi phục bình thường, trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười, lò thứ hai cuối cùng cũng ngưng tụ thành công.
Chu Phàm Ngưng tụ lò ở tay trái cũng có suy nghĩ của mình, bởi vì hai lò trái phải ngưng tụ thành công, hắn có thể thông qua cầm đao hai tay, bổ ra một đao hơn xa bốn vạn cân, uy lực như vậy lại đề thăng một tầng.
Đương nhiên hắn cũng từng cân nhắc có ngưng tụ một lò ở chân không, có điều hắn do dự một chút, vẫn có khuynh hướng tăng cường lực công kích của mình trước.
Chu Phàm lại cảm nhận được lợi ích của cơ sở vững chắc, nếu không phải cực hạn của hắn là khí lực hai vạn cân, vậy cho dù Bạo Phát Đoạn bùng nổ lần tới mấy, cũng sẽ không quá cường đại.
Chênh lệch giữa võ giả và võ giả quả nhiên là càng kéo càng lớn, hắn là Bạo Phát Sơ Đoạn đã bỏ xa đám người Lỗ Khôi.
Chu Phàm lại nghĩ tới, cũng không biết võ giả Bạo Phát Đoạn ở các nơi trên thế giới này có lợi hại hơn hắn không?
Loại đáp án này tạm thời rất khó giải, hắn thu thập một chút rồi trở về phòng ngủ.
Sau khi tiến vào Khôi Hà Không Gian, Chu Phàm nhìn thấy Vụ.
Vụ đang nhắm mắt, tựa như đang ngủ.
- Vụ.
Chu Phàm đi tới khẽ gọi một tiếng.
Vụ chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu xám nhìn về phía Chu Phàm nói:
- Ồ, ngươi đã đến rồi à, muốn câu cá không?
Vụ nói xong vung tay áo, cần câu, đồng hồ cát, quả cầu lưu ly rất nhanh đều hiện ra trước mắt Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn về phía quả cầu lưu ly, trong quả cầu lưu ly có một con sâu xám lớn, hai con sâu xám nhỏ, trong đó hai con sâu xám nhỏ vẫn chưa hoàn toàn thành hình.
Nếu đổi thành sâu xám nhỏ để tính toán, vậy chính là năm con sâu xám nhỏ rưỡi, đây chính là toàn bộ số sâu xám mà trước mắt hắn đang có.
Hiện tại ở đây là một con sâu xám lớn một mồi câu, hắn có thể câu cá một lần, có nên câu không?
Chu Phàm do dự một chút, vẫn lắc đầu, hắn quyết định bảo tồn lại những sâu xám này.
- Không câu cá, vừa đợi đi, đừng đến làm phiền ta.
Vụ có chút bực mình nói.
Chu Phàm cười nói:
- Vụ, ngày mai ta phải rời khỏi thôn, đến dã ngoại làm một chút việc.
Sắc mặt Vụ bình tĩnh hỏi:
- Vậy thì sao?
- Ta rời khỏi thôn có thể tiến vào Khôi Hà Không Gian không?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút hỏi.