Tiếp theo đã có thể quay về thôn.
Chu Phàm cất ống trúc vào trong bọc, mới dọc theo đường cũ mà đi.
Hắn chỉ hi vọng năm người hái thuốc đó chưa ra, con đường này là đường rời núi duy nhất, nơi khác không phải mọc đầy cỏ dại cao hơn người thì chính là bụi gai dày đặc, nếu muốn từ những nơi đó mở ra một con đường, quá phí thời gian tốn công sức, còn dễ gặp phải quái quyệt.
Chỉ Chu Phàm đi không được bao nhiêu bước, hắn dừng chân, bởi vì hắn nhìn thấy phía trước có bóng người đang cấp tốc chạy về phía hắn.
Chu Phàm bình tĩnh rút trực đao, dán một đạo Tiểu Diễm Phù lên thân đao, hắn lạnh lùng nhìn lại.
Theo bóng người đó càng lúc càng gần, Chu Phàm cuối cùng cũng thấy rõ là ai, là người hái thuốc Lý Cảnh Hạo đó.
Lúc này Lý Cảnh Hạo quần áo tả tơi, trên người trên mặt hắn đều là vết máu, hai mắt mang theo vẻ hoảng sợ, phía sau lờ mờ có thứ gì đang đuổi nhanh theo.
Lý Cảnh Hạo thấy Chu Phàm, trên mặt hắn lộ ra một tia vui mừng hô lớn:
- A Huy huynh đệ, cứu ta.
Hắn xông về phía Chu Phàm.
- Yên tâm, có ta ở đây.
Chu Phàm cũng hét to.
Khi Lý Cảnh Hạo đang đào vong, Chu Phàm nói như vậy, đối với hắn không khác gì tiếng đàn trời.
Tâm thần hắn buông lỏng không kịp nghĩ nhiều đẩy nhanh bước chân, muốn lướt qua Chu Phàm, chờ Chu Phàm chặn lại quái vật phía sau thay hắn.
Nhưng khi Lý Cảnh Hạo đến gần, Chu Phàm giơ đao lên, đao quang lóe lên trong núi rừng.
Thân thể Lý Cảnh Hạo xông tới, đầu hắn lại phóng lên cao, chỗ cổ của thân thể không đầu phun lên một cột máu nóng bỏng.
Chu Phàm nghiêm mặt, hắn thậm chí không nhìn thân thể không đầu của Lý Cảnh Hạo và cái đầu lăn lông lốc dưới đất.
Lúc trước có ác ý đối với hắn, hiện tại còn cố ý dẫn quái quyệt về bên hắn, là coi đao trong tay hắn không đủ sắc à?
Chu Phàm thu liễm tâm thần, hắn nhìn về phía quái quyệt đuổi theo Lý Cảnh Hạo.
Quái quyệt chạy gấp trong núi rừng đang tiếp cận, đã hiện ra rõ ràng trước mắt Chu Phàm.
Đây là một quái quyệt hình người, nó có thân thể tiều tụy, bên ngoài thân thể lại bong ra từng màng da tái nhợt, hốc mắt, lỗ tai của nó sinh trưởng ra hoa nhỏ bảy cánh đủ mọi màu sắc, lỗ mũi có lá non vươn ra, tứ chi gầy yếu giống như củi khô.
- Đây là quái quyệt gì vậy?
Nhưng Chu Phàm cũng chỉ kịp hiện lên suy nghĩ như vậy, quái quyệt hình người đã xông tới.
Đao đỏ thẫm của Chu Phàm không chút do dự bổ tới quái quyệt này.
Quái quyệt hình người giơ tay phải lên vỗ vào trực đao.
Keng một tiếng, trực đao chém vào tay phải của quái quyệt, mang theo một chuỗi hỏa diễm đỏ thẫm.
Tay phải của quái quyệt hình người bị cháy đen một mảng, nhưng điều này khiến mắt Chu Phàm hơi co rút lại, trực đao kèm theo Tiểu Diễm Phù không ngờ lại không thể chém đứt tay phải của nó.
Tay trái của quái quyệt hình người đã hóa thành trảo chộp tới Chu Phàm.
Cổ tay Chu Phàm run lên, trực đao gạt hữu trảo muốn kẹp lấy binh khí của hắn ra, bổ về phía tay trái của quái quyệt.
Cũng lại keng một tiếng, quái quyệt bị chém trúng bay ra, nện lên một cây tùng đen, khiến cho cây tùng lung lay, rất nhanh nó lại đứng lên.
Điều này lại khiến trong lòng Chu Phàm cả kinh, đao này Chu Phàm không dùng toàn lực, nhưng khí lực của quái quyệt này sợ rằng phải đạt tới hơn vạn cân.
Lúc này quái quyệt hình người bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to, tiếng rít vang vọng trong núi rừng.
Chỉ trong nháy mắt, ở xa xa, lại có bốn năm tiếng rít liên tiếp vang lên.
Sắc mặt Chu Phàm đại biến, quái quyệt hình người này không ngờ còn có đồng bạn!
Quái quyệt của tính quần cư, so với quái quyệt đơn lẻ thì đáng sợ hơn nhiều, có một số người thà trêu chọc Hắc Du Quái Quyệt đơn lẻ cũng không dám trêu chọc Bạch Du Quái Quyệt thành đàn.
Quái quyệt lại Chu Phàm Chu Phàm.
Chu Phàm nghiêm mặt, trên trực đao bỗng nhiên bốc lên lửa vàng.
Viêm Dương Khí!
Cánh tay phải của hắn cũng lập tức biến thành bành trướng đỏ than giống như bốc cháy, một đao bổ dọc lên.
Một tia đao ảnh lướt qua người quái quyệt đang xông tới, hai tay của nó gãy lìa, thân thể khô héo đó từ giữa trán bắt đầu có một đường đao tinh tế lan xuống phía dưới, chất lỏng màu đen phun ra.
Quái quyệt hình người triệt để nứt thành hai nửa, thân thể của nó bốc cháy.
Chu Phàm không nhìn kỹ, hắn thu đao mang theo Lão Huynh chạy về phía vách đá đen, rất nhanh đã biến mất ở đây.
Không bao lâu sau, có tới hơn mười thân ảnh từ trong rừng hiện ra.
Có quái quyệt giống như quái quyệt hình người vừa rồi, cũng có quái quyệt dạng thú có bốn chân.
Bất kể là hình người hay là dạng thú, chúng đều có đặc trưng rất rõ ràng, thân thể khô héo, da tái nhợt, trên mắt, lỗ tai hoặc trán đều nở ra nhiều loại hoa bảy màu, có một số lỗ mũi có cành cây xanh nhạt mọc ra.
Chúng nhìn xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng của kẻ địch, liền dừng chân.