Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 251 - Chương 251. Chém Giết Bỏ Chạy

Chương 251. Chém giết bỏ chạy Chương 251. Chém giết bỏ chạy

Chu Phàm nghĩ ra rồi, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng vội vàng nói:

- Chúng ta mau rời khỏi Đông Khưu Sơn, càng nhanh càng tốt, cửa động đó không quá thích hợp, nếu chúng toàn bộ đều ở trong sơn động, sao cành cây lá cây có thể toàn bộ để ở bên ngoài? Có Thụ Kiển Tử ở bên ngoài phụ trách cảnh giới mà...

Mắt Bọn Mao phù sư co rút lại, bọn họ đúng là quá ngu, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ trong sơn động là tồn tại gì, lại bỏ qua vấn đề nghiêm trọng như vậy.

Khi Bọn Mao phù sư chưa kịp lên tiếng, bên sơn động bỗng nhiên truyền đến tiếng rít bén nhọn.

Chu Phàm ngửa đầu nhìn về phía tiếng rít đó, hắn mới phát hiện đá vụn trên sườn núi sơn động đổ xuống, hiện ra ba Thụ Kiển Tử hình người, một tay chúng treo trên đá ở sườn núi, hốc mắt mọc hoa nhìn về phía bên Chu Phàm.

Bị phát hiện rồi.

Lần đầu tiên khi bọn họ tìm kiếm Đông Khưu, không đi qua nơi này, chỉ nhìn từ xa, cho nên không chạm tới Thụ Kiển Tử.

Hiện tại vị trí này vẫn quá gần, chung quy đã bị nhìn thấy.

- Đi.

Toàn thân Tống phù sư lông tóc dựng đứng, chạy xuống dưới núi đầu tiên.

Những người còn lại cũng vậy, đều nhanh chóng chạy nhanh xuống dưới núi.

Nơi này xuất hiện Thụ Kiển Tử, trong sơn động đó có gì thì không cần phải đoán nữa, hiện tại việc duy nhất bọn họ cần phải làm là bỏ chạy.

Ngay khi người của đội thăm dò chạy ra được cự ly mấy trượng trên sơn đạo gập ghềnh.

Cửa Sơn động phát ra một tiếng nổ, vô số đá vụn bị nổ bay, Thụ Kiển Tử hình người hình thú nhiều không đếm được như chó sói sổ lồng, chồng chất từ sơn động trào ra.

Chu Phàm vừa chạy. vừa nghiêng đầu nhìn một cái.

Từ cửa động Thụ Kiển Tử tầng tầng lớp lớp trào ra đã vừa hò hét vừa đuổi về phía họ.

Thụ Kiển Tử lao ra thực sự quá nhiều, nhiều đến nhất thời không đếm được, khiến người ta cảm thấy da đầu ngứa ran, mấy chục? Hơn trăm?

Đó chính là quái quyệt Hắc Du trở lên, một con hai con thì ai cũng có thể đối phó, nhưng khi có mấy chục tới cả trăm, bọn họ chỉ có thể chạy trốn.

Nhưng tất cả mọi người của đội thăm dò đều không dám do dự, liều mạng mà chạy, cũng không quan tâm phía trước liệu có quái quyệt nhảy ra không, phía sau bọn họ chính là một đoàn quái quyệt cấp Hắc Du đang đuổi theo.

Sơn đạo dốc đứng, có cây cối ngăn trở, vẫn làm chậm lại tốc độ của bọn Chu Phàm.

Mà những Thụ Kiển Tử chạy nhanh ở sau lưng lại quả thực giống như giẫm trên đất bằng, Thú Kiển Tử (Thụ Kiển Tử hình thú) là nhanh nhất, nhưng Nhân Kiển Tử (Thụ Kiến Tử hình người) đó cũng không chậm, chúng hơi cúi người, hai chân nhảy một cái, có một số thậm chí là nhảy lên cành cây rồi từ trên cao nhảy xuống.

Cự ly giữa Thụ Kiển Tử và bọn họ không ngừng gần lại.

Tống phù sư hét lớn một tiếng nói:

- Bạo phát.

Hai chân hắn đột nhiên biến thành tráng kiện, giậm một cái, tốc độ nhanh tới tuyệt luân.

Lại có năm người cũng nhao nhao sử ra Bạo Phát Đoạn, khiến cho hai chân bạo phát đẩy nhanh tốc độ chạy.

Chỉ có võ giả thanh niên của Ẩn Phúc Thôn và Chu Phàm là không sử dụng hai chân bạo phát của Bạo Phát Đoạn, bởi vì võ giả thanh niên chính là Bạo Phát Sơ Đoạn, hắn vẫn chưa luyện đến hai chân, trong mắt hắn đã lộ ra vẻ lo lắng.

Sắc mặt Chu Phàm hơi trầm xuống, hắn chỉ hơi khom người, ôm lấy Lão Huynh đang chạy nhanh vào trong lòng, Lão Huynh sủa một tiếng nhìn lên, nhưng sau khi phát hiện là Chu Phàm, liền không nhúc nhích nữa.

Ầm một cái, chân phải Chu Phàm bành trướng, chân phải của hắn giậm một cái xuống đất.

Đá núi dưới chân vỡ ra, cả người hắn cũng giống như một cái bóng tung lên, lại nện xuống đất rồi lại nhảy lên.

Di động dựa vào một chân phải bạo phát, hắn lập tức đuổi kịp đám người Tống phù sư.

Võ giả thanh niên của Ẩn Phúc Thôn ở phía sau thấy chỉ còn lại một mình hắn, nhưng tốc độ của hắn đã đến cực hạn, hắn không nhịn được quay đầu nhìn, sau đó. . .

Thụ Kiển Tử che trời phủ đất lập tức nhấn chìm hắn, lưu lại một tiếng kêu cực kỳ thê lương.

Bảy người còn lại của đội thăm dò nghe thấy hét thảm đó, tốc độ của mọi người càng nhanh hơn, từ lúc bắt đầu chạy nhanh đến bao giờ mới chỉ có mấy chục cái nháy mắt, bọn họ đã xuống núi, đã có thể nhìn thấy xích đạo màu đen, tốc độ nhanh tới mức nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Đùi phải của Chu Phàm nhanh chóng thu nhỏ, nhưng hắn chỉ có cười khổ một tiếng, không phải hắn muốn thu nhỏ, mà là đã đến thời gian, hắn chỉ là Bạo Phát Sơ Đoạn, thời gian bạo phát thật sự quá ngắn!

Chu Phàm chỉ có thể cắm đầu mà chạy, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, nhưng Chu Phàm đã từng ăn Cực Lực Chỉ, khí lực gần như là vô cùng, hắn không bạo phát toàn lực chạy nhanh, tốc độ cũng không quá chậm.

Thêm chi những người còn lại không kéo dài hơn Chu Phàm được bao lâu, hai chân bạo phát của bọn họ trước sau bởi vì đã hết thời gian mà bị giải trừ.

Bình Luận (0)
Comment