Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 255 - Chương 255. Thuốc Và Đao (2)

Chương 255. Thuốc và đao (2) Chương 255. Thuốc và đao (2)

Chu Phàm mất một chút thời gian mới tìm được cha mẹ đang làm việc đồng áng, nói với bọn họ mình đã trở lại, có điều có thể lại phải ra ngoài một chuyến, đối với điều này Chu Phàm chỉ an ủi vài câu, bảo bọn họ cứ yên tâm.

Ít nhất không phải vướng bận như lần đầu tiên Chu Phàm đơn độc một mình đến dã ngoại.

Nhưng phu phụ Chu Nhất Mộc không biết là, lần thứ ba này còn nguy hiểm hơn hai lần trước.

Bọn họ không thể lại chạy trốn giống như lần thứ hai, lần này bọn họ là phải đối mặt cả trăm Thụ Kiển Tử, thậm chí là còn nhiều hơn, nói không chừng phải chết rất nhiều người.

Chu Phàm trong về nhà, đầu tiên là ăn một chút, tắm rửa sạch sẽ, lên giường nằm, nhắm hai mắt lại.

Khi Chu Phàm xuất hiện ở trên thuyền, hắn xoay người nhìn một vòng, không phát hiện thân ảnh của Vụ, la lớn:

- Vụ, ngươi ở đâu? Ta muốn câu cá.

Sương mù dập dềnh, lão nhân từ trong sương mù chậm rãi đi ra, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn Chu Phàm, tay áo vung lên.

Sương mù tụ lại tản ra, vật phẩm như cần câu xuất hiện trên bàn vuông.

- Cảm tạ.

Chu Phàm cười cười, hắn nhìn quả cầu lưu ly bồng bềnh trong không trung, số sâu xám vẫn không có biến hóa, giết những Thụ Kiển Tử đó hoàn toàn là uổng phí công sức.

Chu Phàm thở dài trong nháy mắt, hiện tại hắn có một con sâu xám lớn, chỉ có thể câu cá một lần.

Hắn không nghĩ nhiều, cầm lấy cần câu xám đậm, thứ hắn cần quá nhiều, chỉ có thể thử vận khí một chút.

- Sao ngươi lại tiến vào lúc này? Hiện tại ngươi tiến vào sẽ không thể ở lâu, hơn nữa hôm nay không thể vào được nữa.

Vụ nhìn Chu Phàm chậm rãi nói.

- Ta biết, có điều ta cũng là bất đắc dĩ.

Chu Phàm vừa nói vừa tung cần câu.

Không bao lâu sau, dây câu đột nhiên căng ra, Chu Phàm vội vàng nhấc cần câu, có điều sắc mặt của hắn rất nhanh lại trầm xuống, dây câu kéo lên là một kiện binh khí.

Binh khí này mới nhìn thì giống như một thanh kiếm giống như trường kiếm chế thức, nhưng khi dây câu rút về, Chu Phàm hơi phân biệt một chút, mới nhận ra đây là một cây đao, bởi vì chỉ có một lưỡi, đồng thời mũi đao cong cong.

Nhưng cho dù là đao, Chu Phàm cũng không vui vẻ nổi, bởi vì thanh đao rộng ba thước này loang lổ vết gỉ, nhìn tựa như một đống sắt vụn.

Lần trước Chu Phàm từng câu lên một quyển điển tịch gọi là Đoán Binh Sơ Giải, đó chính là mặt hàng rác rưởi, cho nên cần câu không phải nhất định có thể câu lên thứ tốt, nhất là cần câu xám đậm, có xác suất câu được thứ không tốt lớn hơn.

Chu Phàm ghét bỏ ném đao gỉ xuống cạnh chân.

Chu Phàm không nhìn thấy là, Vụ đang chăm chú nhìn hắn, cặp mặt xám cơ hồ không có quá nhiều tình tự lại hiếm có lộ ra một tia nộ ý!

Chu Phàm lại vung cần, lần này câu lên được một bình sứ trắng.

Bình sứ bình thường là đựng đan dược, Chu Phàm vui vẻ mở bình sứ trắng này ra, bên trong quả nhiên có ba viên đan dược đen xì.

Vận khí lần thứ hai hiển nhiên rất không tồi, cũng không biết đan dược này có hiệu quả gì?

Chu Phàm cầm cần câu, bình sứ trắng và đao gỉ về, hắn trước tiên buông cần câu, sau đó nhìn về phía quả cầu lưu ly, hắn còn lại nửa con sâu xám nhỏ.

Lúc bình thường là một con sâu xám giám định ba lần, vậy nửa con thì nên tính thế nào?

- Ta dùng nửa con sâu xám nhỏ đổi lấy một lần giám định và một vấn đề nhỏ. Chu Phàm hỏi dò, hắn không định lãng phí số lần giám định lên đao gỉ rác rưởi đó.

Vụ lắc đầu nói:

- Ta chỉ nhận giao dịch một con, không chấp nhận nửa con, nếu không thì ngươi dùng thọ mệnh mà đổi.

Chu Phàm cau mày, một con sâu xám nhỏ đổi một lần giám định, hắn không còn thứ gì để giám định, hỏi hai vấn đề có giá trị thì Vụ không chịu nói, hỏi ra cũng không có giá trị quá lớn, làm như vậy hình như hơi thiệt, hay là dùng thọ mệnh?

Nhưng Chu Phàm lại không nỡ, thọ mệnh thật sự là càng lúc càng ít.

- Như vậy đi, ngươi đưa đao gỉ đó cho ta, ta sẽ giám định đan dược cho ngươi, ngươi thấy sao?

Sắc mặt Vụ bình tĩnh, có chút tùy ý nói.

- Ơ...

Chu Phàm đang cân nhắc giương mắt nhìn về phía Vụ, đề nghị này dường như không tồi.

Nhưng Chu Phàm lập tức trở nên cảnh giác, thằng ôn Vụ này trước nay không có lợi thì không dậy sớm, nếu đao gỉ thực sự thật là rác rưởi, sao hắn còn muốn?

Sắc mặt Vụ không thay đổi, chỉ thúc giục:

- Ngươi hay là nhanh lên một chút, thời gian có thể lưu lại cho ngươi không còn nhiều đâu.

Chu Phàm liếc đồng hồ cát trên bàn, quả thật thời gian không còn nhiều, ban ngày có thể nhập mộng, nhưng thời gian có thể ở lại Khôi Hà Không Gian đúng là ít tới đáng thương.

Chu Phàm không quá sốt ruột, hắn nghiêm túc quan sát đao gỉ trong tay.

Trên đao phủ kín vết gỉ màu nâu đỏ, ngay cả lưỡi đao cũng không còn sắc bén, đã gỉ cùn, chỉ mơ hồ có thể thấy được trên thân đao dài nhỏ có vô số cục lồi lên, những cục lồi này nhìn chút giống như vẩy cá.

Bình Luận (0)
Comment