Đông Phương Ngọc gật đầu, hắn hơi nghiêng người, nhìn về phương hướng nam tử trung niên nói, sau đó nhìn thấy một cửa sơn động, cửa sơn động từ sau ngày hôm qua bị phá, lại dùng tảng đá xếp qua loa chắn lại.
Đông Phương Ngọc thấy vậy ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, sơn động vẫn bị che chắn, vậy chứng tỏ Kiển Thụ này vẫn chưa từ thời kỳ yên lặng tỉnh lại.
Tâm hắn biến thành nóng rực, cơ hội của hắn tới rồi.
Đông Phương Ngọc ra hiệu, ý bảo ba người Chu Phàm theo hắn lui lại.
Ba người Chu Phàm cũng nhìn thấy sơn động bị che khuất, bọn họ đều hiểu rõ, Kiển Thụ này quả thật chưa tỉnh lại từ thời kỳ yên lặng, nhiệm vụ điều tra của bọn họ xem như đã hoàn thành, hiện tại chỉ cần trở về báo cáo kết quả công tác là được.
Đông Phương Ngọc bảo bọn họ lui lại, có thể là muốn đi về báo cáo kết quả công tác.
Nhiệm vụ này cũng đơn giản.
Chỉ là vừa rời xa sơn động, sau khi xác nhận đã tới nơi mà Thụ Kiển Tử ở ngoài sơn động cũng không nhìn thấy, Đông Phương Ngọc lại dừng chân.
Bước chân của Đông Phương Ngọc dừng lại, ba người Chu Phàm tất nhiên cũng không thể không ngừng theo.
Trên mặt nam tử trung niên đáng khinh và võ giả trung niên của Ẩn Phúc Thôn đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Sắc mặt Chu Phàm thì vẫn bảo trì bình tĩnh.
Đông Phương Ngọc vê cằm mình một chút, trong lòng hắn đã có kế hoạch đại khái, nhìn ba người Chu Phàm nói:
- Lát nữa ba người các ngươi tới cửa sơn động di chuyển những tảng đá đó ra kiểm tra tình huống bên trong một chút.
Trên mặt ba người Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, mệnh lệnh này của Đông Phương Ngọc đúng là khiến bọn họ có chút bối rối.
Nam tử trung niên đáng khinh vội vàng khuyên nhủ:
- Không được đâu, Đông Phương đại nhân, sợ rằng chúng ta chưa đến gần, đã bị những Thụ Kiển Tử đó phát hiện, một khi bị chúng phát hiện, Thụ Kiển Tử trong động toàn bộ sẽ lao ra, cự ly gần như vậy, chúng ta sẽ mất mạng.
Đông Phương Ngọc nghiêng đầu liếc nam tử trung niên đáng khinh một cái, nói:
- Ngươi nói rất có lý, ngươi tới đây một chút, ta nói riêng vài câu, ngươi trở về nói với Yến Quy Lai.
Nam tử trung niên đáng khinh do dự một chút rồi đi tới.
Hắn vừa tới gần, tay phải Đông Phương Ngọc hơi run lên, chủy thủ giống như một tàn ảnh vẽ ra một hàn quang hình cung chéo lên trên, đầu nam tử trung niên bay lên, máu tươi từ vết cắt phẳng lì trên cổ trào ra như suối.
Đông Phương Ngọc chỉ là tiểu hài tử nghiêng đầu, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người Chu Phàm.
Màu máu từ cổ trào ra phân tán theo hình cánh hoa, có mấy giọt bắn lên trên tóc đen, mặt xanh, cẩm y ở đầu vai của Đông Phương Ngọc.
Một giết này phát sinh quá nhanh, Chu Phàm cũng không ngờ, tiểu hài tử chỉ bảy tám tuổi lại ngoan độc như vậy, mắt hắn hơi co rút lại.
Sắc mặt võ giả của Ẩn Phúc Thôn trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống đất.
Đông Phương Ngọc liếc thi thể một cái, lạnh giọng nói:
- Con chó này, không ngờ dám nghi ngờ mệnh lệnh của ta, chết không đáng tiếc!
Đông Phương Ngọc lại nhìn về phía hai người Chu Phàm, mắt đen trắng rõ ràng lộ ra vô cùng âm lãnh.
- Các ngươi sẽ không giống như hắn cãi lại mệnh lệnh của ta chứ?
Chu Phàm nhíu mày, vừa định lên tiếng, thân thể của võ giả Ẩn Phúc Thôn đã sợ tới mức run rẩy ở bên cạnh đột nhiên phóng to ra một vòng, hai chân hắn giậm xuống đất đột nhiên cấp tốc lao tới sơn đạo bên trái.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, trong nháy mắt võ giả của Ẩn Phúc Thôn vừa lao ra được cự ly mấy trượng, tốc độ không thể nói là không nhanh.
Trên mặt Đông Phương Ngọc lộ ra vẻ giễu cợt, thân thể hắn nhấp nhoáng, giống như một mũi tên bắn ra, chỉ mấy hơi thở đã tới bên cạnh võ giả của Ẩn Phúc Thôn, chủy thủ sắc bén trong tay rạch một cái, lại một cái đầu bay lên.
Chu Phàm nhìn thấy một màn này tim đập mạnh, hắn cố nén xung động muốn chạy trốn giống như võ giả Ẩn Phúc Thôn.
Ở trong tầm mắt của một võ giả Tốc Độ Đoạn, muốn chạy trốn quả thực là suy nghĩ viển vông.
Võ giả của Ẩn Phúc Thôn này không phải ngu thì chính là quá sợ hãi.
Đông Phương Ngọc tay phải cầm chủy thủ tay trái xách đầu, thân thể lại giống như một đạo mị ảnh trong chớp mắt đã lại xuất hiện trước mắt Chu Phàm.
Ánh mắt Đông Phương Ngọc lạnh lùng, nhưng lại mang theo một tia kinh ngạc, hắn ném cái đầu tới trước chân Chu Phàm, chậm rãi nói:
- Ngươi cũng coi như là thông minh, vừa rồi nếu ngươi muốn chạy trốn, ngươi đã chết rồi.
Chu Phàm hơi cúi đầu, mi mắt cụp xuống, dường như không dám đối diện với Đông Phương Ngọc.
- Người dám cãi mệnh lệnh ta đều đáng giết, hai tên nhát gan này dám kháng mệnh bất tuân, ta giết Yến Quy Lai cũng không thể nói gì ta.
Đông Phương Ngọc cười lạnh,
- Hiện tại, ngươi nói cho ta biết, ngươi có muốn tới cửa sơn động xem thử tình huống bên trong không?
Chu Phàm ngẩng đầu, trên mặt mỉm cười nói:
- Phân phó của Đông Phương đại nhân, ta nghe theo là được.