- Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Vương Thiến Anh thấp giọng hỏi.
Yến Quy Lai trầm giọng nói:
- Đừng quan tâm tới Đông Phương Ngọc, cứ dựa theo những gì lúc trước chúng ta nói mà làm, dưới tiền đề Kiển Thụ chưa bị tỉnh lại, dẫn Thụ Kiển Tử ra, dụ rồi tiêu diệt.
Hiện tại quan trọng nhất là tiêu diệt Kiển Thụ, nếu cứ kéo dài qua từng ngày, sẽ có nhiều Thụ Kiển Tử hơn sinh ra, cho dù là có nhiều võ giả như vậy hỗ trợ Yến Quy Lai cũng không nắm chắc có thể giết chết được Kiển Thụ.
Về phần sinh tử của Đông Phương Ngọc, Yến Quy Lai tạm thời không muốn để ý tới.
Trừ dụ để tiêu diệt, còn có một biện pháp tốt hơn là dụ để tiêu diệt, đó chính là chuẩn bị đủ nhiều Bạo Diễm Phù, sau đó gắn lên trên vòng sắt ném mạnh vào trong sơn động, khiến cho sơn động nổ tới trời sụp đất nứt, rồi lại xông vào giết Thụ Kiển Tử còn sống sót.
Nhưng trong nhất thời muốn tìm được nhiều Bạo Diễm Phù như vậy cũng không dễ dàng, hơn nữa Bạo Diễm Phù là phù lục trung phẩm Hoàng cấp, ném ra chính là tiêu hao một đạo, làm như vậy giá vốn thật sự quá cao, ít nhất không phải Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti có thể gánh vác.
Cho nên dụ để tiêu diệt là sách lược rẻ nhất cũng ổn thỏa nhất, bọn họ chỉ có thể lựa chọn sách lược này.
Thực lực của Yến Quy Lai rất cao, nhưng hắn cũng không dám ở dưới tình huống không biết bên trong có bao nhiêu Thụ Kiển Tử xông vào sơn động.
Có đôi khi vào được nhưng không ra được.
Chỉ có loại ngu xuẩn như Đông Phương Ngọc mới làm loại chuyện này!
Vương Tinh Anh có chút lo lắng Đông Phương Ngọc xảy ra vấn đề sẽ liên lụy tới nàng, nhưng mệnh lệnh của Yến Quy Lai nàng cũng không dám vi phạm, liền truyền đạt mệnh lệnh xuống.
Yến Quy Lai dẫn theo đội thảo phạt ở phụ cận tìm một sườn dốc cỏ xanh rộng rãi.
Hắn cũng muốn tìm một sơn cốc ba mặt có núi vây, để bắt ba ba trong rọ, nhưng phụ cận không có loại địa hình này, sau khi hắn cân nhắc một phen liền đặt chiến địa ở trên sườn dốc cỏ xanh.
Yến Quy Lai từ mình trong phù đại lấy ra hai mươi đạo Bạo Diễm Phù, đây đã là toàn bộ Bạo Diễm Phù hắn có được từ Nghi Loan Ti, loại phù lục trung phẩm Hoàng cấp tiêu hao một lần là không còn này đúng là quá tốn tiền.
Yến Quy Lai phân phát Bạo Diễm Phù xuống, phân phó kỹ võ giả của ba thôn một phen, hắn chuẩn bị tự mình đi dẫn Thụ Kiển Tử tới, dựa vào bản sự của hắn, những Thụ Kiển Tử đó vẫn chưa thể giữ hắn lại.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, vẫn đi ra, đến trước người Yến Quy Lai, ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Yến Quy Lai nghe Chu Phàm nói xong, sắc mặt hắn biến thành có chút ngưng trọng, hắn liếc Chu Phàm một cái, trầm giọng nói:
- Sao người mới nói?
Chu Phàm nhìn núi rừng xung quanh, chỉ thấp giọng trả lời:
- Sở dĩ một mực không nói, đó là cảm thấy không quan trọng, có điều ta vẫn có chút để ý, cảm thấy nên nói với Yến đại nhân một tiếng.
Yến Quy Lai trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ta sẽ chú ý.
Yến Quy Lai nói xong, bước nhanh rời khỏi.
Võ giả của ba thôn phân tán ra, gắn Bạo Diễm Phù lên vòng sắt, trốn dưới dốc cỏ đợi Thụ Kiển Tử tới.
Lỗ Khôi ở bên cạnh Chu Phàm, hắn có chút kỳ quái hỏi:
- A Phàm, ngươi nói gì với Yến đại nhân thế?
- Một số tin tức liên quan tới Kiển Thụ.
Chu Phàm hờ hững nói.
Lỗ Khôi thấy Chu Phàm thần thần bí bí, cũng không hỏi chuyện này nữa, hắn cầm trường mâu của mình, dán lên hai đạo Tiểu Diễm Phù, cười cười thấp giọng nói:
- A Phàm, vừa rồi ngươi mới tìm được đường sống trong chỗ chết, trạng thái khẳng định không phải tốt nhất, đợi lát nữa nếu đánh nhau, ngươi tận lực ở bên cạnh ta, có lẽ ta có thể chiếu cố ngươi một chút.
Chu Phàm gật đầu cười đa tạ một phen hảo ý của Lỗ Khôi.
Chu Phàm cũng rút ra đao gỉ của mình ra, dán hai đạo Tiểu Diễm Phù lên trên.
Lỗ Khôi nhìn đao gỉ trong tay Chu Phàm, hắn lại có chút kinh ngạc nói:
- A Phàm, trong kho binh khí có nhiều binh khí sắc bén như vậy, vì sao ngươi lại dùng một thanh đao gỉ sét?
- Đao gỉ này tìm ra dưới giường trong nhà, tuy gỉ sét, nhưng lại cứng rắn hơn đao kiếm bình thường.
Chu Phàm chỉ thản nhiên giải thích một câu.
Cứng rắn hơn đao kiếm bình thường? Lỗ Khôi líu lưỡi, hắn trở về cũng phải lật tung trong nhà một chút, xem tổ tiên có để lại thứ tốt gì cho hắn không.
Hai người không nói nữa, kiên nhẫn đợi.
Không bao lâu sau, cỏ xanh trên mặt đất hơi rung rung, xa xa truyền đến tiếng chạy ầm ầm.
Tất cả mọi người đều biết là quái quyệt tới rồi.
Chu Phàm nhìn về phía phương hướng đó, rất nhanh lại thấy đi ở trước nhất là Yến Quy Lai, thân pháp của Yến Quy Lai rất nhanh, hắn giống như đi dạo trong sân vắng, trên mặt không có một chút vẻ lo lắng nào.
Phía sau Yến Quy Lai là một đoàn Thụ Kiển Tử thế tới rào rạt.
Yến Quy Lai xông lên sườn cỏ, Thụ Kiển Tử cũng không chút dừng lại xông tới.