Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 283 - Chương 283. Không Có Mắt (2)

Chương 283. Không có mắt (2) Chương 283. Không có mắt (2)

Có điều hắn chỉ nhíu mày, cốt thứ này đâm vào không sâu, đối với hắn mà nói chỉ là thương nhẹ, trả giá như vậy mà giới có thể giết chết Kiển Thụ, hoàn toàn là có thể thừa nhận được.

Yến Quy Lai chậm rãi từ trong cốt thứ thu chưởng về, chỉ là đột nhiên từ dưới lòng đất chất đầy xương trắng đó có một bàn tay vươn ra nhanh chóng tóm lấy hắn.

Đây là thời khắc Yến Quy Lai vừa tru diệt được Kiển Thụ mà tâm thần thả lỏng nhất, chủ nhân của bàn tay đã bắt được thời cơ tốt nhất.

Bàn tay đen xì đó nhanh như một tia quỷ ảnh.

Yến Quy Lai quả thật không ngờ lại có tập kích như vậy phát sinh, mắt hắn hơi co lại, vội vàng giơ chưởng chống đỡ.

Hữu tâm tính vô tâm, một chưởng này của Yến Quy Lai đánh ra quá vội vàng.

Hai chưởng giao nhau, ầm một tiếng.

Lực lượng Âm hàn thuận theo bàn tay đen xì truyền đến lòng bàn tay Yến Quy Lai, như giòi bám xương, chui vào trong cơ thể hắn.

Yến Quy Lai bị một chưởng này đánh trúng, lui về phía sau mấy bước, hắn hoàn toàn không có thời gian bức cỗ lực lượng kỳ quái đó ra khỏi cơ thể.

Trong đống xương trắng một đạo hắc ảnh bay lên, hai tay đen xì của hắc ảnh tiếp tục giống như ảo ảnh liên tiếp vỗ tới Yến Quy Lai.

Yến Quy Lai liên tục vung chưởng ngăn cản.

Tiếng bùm bùm bùm liên tiếp vang lên, mỗi một chưởng Yến Quy Lai lại lui một bước, liên tục mấy chục chưởng, toàn thân Yến Quy Lai đều bị khí tức đen xì bao phủ, hắn phun ra một ngụm máu đỏ từ kẽ răng.

Hai tay hắc ảnh lại tiếp tục vỗ đến, muốn lấy mạng Yến Quy Lai.

- Yến đại nhân.

Vương Thiến Anh có phản ứng đầu tiên, nàng cả kinh kêu lên một tiếng, dùng thân pháp Tốc Độ Đoạn đánh tới phía trước, gai nhọn sắt đen trong tay đâm tới hắc ảnh.

Yến Quy Lai mới có thể lui về phía sau hai ba trượng.

Biến cố này phát sinh trong nháy mắt, cực kỳ nhanh chóng, các võ giả đều hơi sửng sốt, sau đó vội vàng xông tới.

Có điều không ai dám tiếp cận Yến Quy Lai đã bị khí tức đen xì bao phủ, bọn họ chỉ tạo ra một vòng bảo hộ Yến Quy Lai ở phía sau.

Mà Yến Quy Lai thì khoanh chân ngồi dưới đất, hắn cấp tốc lấy ra một dược bình, đổ thuốc trong bình ra, sau khi nuốt vào thì nhắm mắt lại.

Ngay khi đám người Chu Phàm muốn phóng tới trợ giúp Vương Thiến Anh đang đánh nhau với hắc ảnh, chiến đấu phía trước đã kết thúc.

Vương Thiến Anh không ngờ đã bị hắc ảnh đó khống chế, nàng bị hắc ảnh một tay kẹp cổ, triệt để không thể nhúc nhích.

Điều này khiến trên mặt không ít người lộ ra vẻ sợ hãi, đây chính là Tốc Độ Đoạn, chỉ qua thời gian một hơi thở đã bị chế ngự, bọn họ cũng mất đi dũng khí xông lên, chỉ trợn mắt muốn xem hắc ảnh đó rốt cuộc là thứ gì.

Chỉ có điều thân thể của Vương Thiến Anh che hắc ảnh lại, mọi người trong nhất thời khó có thể thấy rõ.

- Hi hi.

Tiếng cười Quái dị vang vọng trong sơn động, cười khiến người ta rùng mình.

Có điều rất nhanh, một tiếng hét thảm thê lương của nữ tử đã át đi tiếng cười quái dị này, người phát ra tiếng hét thảm là Vương Thiến Anh.

Hắc ảnh đó buông cổ Vương Thiến Anh ra, Vương Thiến Anh vừa hét thảm vừa liên tục lui về phía sau.

Khi Vương Thiến Anh xoay người, bọn Chu Phàm mới hoảng sợ phát hiện, hốc mắt của nàng đã trống rỗng, xung quanh hai mắt toàn là máu, hiển nhiên một đôi nhãn cầu đã bị móc ra.

Có hai Phù Sư nhảy ra cẩn thận đỡ Vương Thiến Anh về, nhưng phần lớn mọi người vẫn nhìn về phía hắc ảnh đứng đó.

Lúc này bọn họ mới có thể thấy rõ bộ dạng của hắc ảnh.

Hắn dáng người gầy yếu, trên người khoác vũ y (áo lông) đen xì, trên vũ y có hắc khí lượn lờ, hắn có một gương mặt tương tự với mặt người, cằm rộng, môi rất dày, mũi nhỏ tới giống như không tồn tại vậy.

Khiến người ta chú ý nhất là hốc mắt của hắn, bởi vì hốc mắt trống rỗng, không có gì, khiến người ta thấy mà cả người lạnh toát.

Tay phải hắn cầm một đôi nhãn cầu máu chảy đầm đìa, đó là từ trong hốc mắt của Vương Thiến Anh móc ra.

Tiếng gào khóc thống khổ của Vương Thiến Anh dần dần vơi đi, khiến cho trong sơn động lộ ra có chút im lặng.

Võ giả của ba thôn đều cảnh giác nhìn quái nhân đó.

Ngay dưới cái nhìn chăm chú của bọn Chu Phàm, hắn nhét đôi nhãn cầu vào trong cái miệng rộng rồi nhai nuốt, tiếng nhai lép bép vang vọng trong sơn động.

- A...

Sau khi nuốt vào nhãn cầu, hắn thở ra thỏa mãn,

- Vẫn là nhãn cầu của võ giả nhân loại là ngon nhất.

Một số nhìn thấy màn này cảm thấy buồn nôn, nhưng phần lớn là sợ hãi đối với quái nhân này.

Quái nhân trước mắt dường như là ở giữa người và không thuộc về người.

Trong lòng không ít người đều hiện lên một danh từ: Nhân mị!

Đây có thể là quái quyệt được gọi là nhân mị.

Trong mười một võ giả này, cũng có người đã từng thấy nhân mị, chỉ là thực lực hình tượng của nhân mị đều khác nhau, rất khó lập tức khẳng định quái nhân này chính là nhân mị.

Bình Luận (0)
Comment