Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 29 - Chương 29. Lần Đầu Tiên Câu Cá

Chương 29. Lần đầu tiên câu cá Chương 29. Lần đầu tiên câu cá

Mấy vạn năm... Trong lòng Chu Phàm hơi thắt lại, nếu Vụ không nói dối, vậy chẳng phải là hắn đã sống mấy vạn năm rồi à?

Chu Phàm không nói nữa, Vụ này rất khó bị mình chọc giận.

Chu Phàm đi chung quanh giáp bản, thỉnh thoảng nhìn ra xa xa, thỉnh thoảng lại nhìn sông xám.

Chỉ là sương mù xa xa quá dày đặc, thị lực chỉ có thể đạt tới ngoài năm mươi mét, nhưng phạm vi năm mươi mét, không có vật gì, trừ nước xám ra thì vẫn là nước xám, yên lặng không có một chút thanh âm.

Chu Phàm đi rồi quay lại, Vụ đã dùng xong cơm, hắn lại biến hóa, dùng sương mù khắp nơi có thể thấy được ngưng tụ ra trà cụ, đang pha trà.

Nước trà sôi, khói ấm lượn lờ, lại không thể ngửi được bất kỳ mùi gì.

Vụ tự rót cho mình một ly, phẩm kỹ nước trà đen xì, không có ý định rót cho Chu Phàm một ly.

- Trà Ngươi uống là thật hay giả vậy?

Chu Phàm cười hỏi.

- Nếu tất cả trong không gian này đều là thật, vậy nước trà này đương nhiên cũng là thật.

Vụ thản nhiên nói:

- Trà này chính là nước của sông xám, lá trà là vật từ đáy sông câu lên, không phải ta keo kiệt, mà là không thích hợp cho ngươi uống.

- Vậy Hồn Ngư ngày hôm qua thì sao? Ta ăn vào sẽ thế nào?

Chu Phàm đã biết sinh vật ở đáy sông được gọi là Hồn Ngư, hắn suy đoán sinh vật này có khả năng có liên quan tới hồn.

- Một nửa một nửa.

Vụ nhìn Chu Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị,

- Một nửa xác suất là ngươi sống sót, từ trong thịt cá có được lợi ích rất lớn, một nửa là ngươi sẽ chết.

Trong lòng Chu Phàm lập tức cảm thấy may mắn vì mình không ăn miệng thịt cá nào, hắn không muốn dùng mạng để cược xác suất một nửa này.

- Ngươi dường như không để ý tới sự sống chết của ta.

Chu Phàm bỗng nhiên lại nói.

- Vì sao ta phải để ý?

Sắc mặt Vụ vẫn hờ hững,

- Ngươi chết hay là sống, không ảnh hưởng gì tới ta cả.

Chu Phàm nghe thấy những lời này, bật cười.

- Ngươi cười cái gì?

Vụ cầm chung trà lên, uống một ngụm rồi hỏi.

- Ta cảm thấy ngươi chắc có để ý.

Chu Phàm thôi cười,

- Ngươi giống như người chỉ dẫn trong một số cố sự mà ta từng đọc, phải chỉ dẫn ta, bằng không vì sao lại nói cho ta biết chuyện câu cá?

- Đúng vậy, ta hoàn toàn có thể không nói với ngươi.

Vụ vẫn không nhanh không chậm nói, hắn buông chén trà,

- Kỳ thật ngươi sai rồi, ta không có nghĩa vụ nói với ngươi, ta nói với ngươi là bởi vì vị đồ ăn tối hôm qua có chút không tồi, khi khẩu vị của ta tốt, tâm tình cũng sẽ không tồi.

- Lần đầu tiên ngươi xuất hiện ở trên thuyền, ta vốn không xuất hiện, là vì ta không muốn xuất hiện, trong một số người từng lên thuyền, ta thậm chí một lần cũng không xuất hiện, để mặc bọn họ ngồi đờ đẫn trên thuyền, ngươi biết bọn họ thế nào không?

Trong lòng Chu Phàm lạnh toát, hắn nhìn Vụ nói:

- Bọn họ lựa chọn nhảy thuyền, cũng chính là mấy người nhảy thuyền mà tối hôm qua ngươi nói, đúng không?

- Ừ.

Vụ gật đầu thừa nhận,

- Cho nên ta không phải người chỉ dẫn mà ngươi nói, ta là hoàn toàn tự do, muốn làm gì thì làm cái đó.

- Nói cho ta biết, cũng chỉ là bởi vì đồ ăn không tồi, nếu là như vậy, vận khí của ta cũng không tồi.

Chu Phàm cảm thấy có chút vớ vẩn, nhưng hắn lại lờ mờ cảm thấy Vụ không nói dối hắn.

- Đây là nguyên nhân chủ yếu, còn có một nguyên nhân là...

Vụ cầm lấy ấm trà, rót vào chén,

- Nếu cứ trốn trong chỗ tối mà nhìn, không làm gì, thật sự quá nhàm chán.

- Chuyện ngồi yên nhìn người lên thuyền, ta thử mấy lần rồi cho nên cũng không muốn làm nữa, nếu có người lên thuyền, bình thường ta đều sẽ nguyện ý nói với bọn họ chuyện câu cá, như vậy sẽ thú vị hơn, nói với ngươi chỉ là chuyện sớm hay muộn, tiền đề là không thể đắc tội với ta quá ác.

- Chẳng lẽ ta chết rồi đối với Vụ mà nói, là một chút ảnh hưởng cũng không có à?

Chu Phàm có chút không cam tâm hỏi, cái này với hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.

Vụ cầm lấy chén trà, uống một ngụm mới nói:

- Cũng không phải nói là hoàn toàn không, có điều ta không bận tâm, thuyền vĩnh cửu mất đi khách thuyền, ta sẽ lâm vào trong ngủ say, cho đến khi vị khách tiếp theo xuất hiện, ta mới tỉnh lại, nhưng ta sống thật sự quá lâu rồi, ngủ say đối với ta mà nói, cũng không tính là gì, cho dù vĩnh viễn không tỉnh lại cũng không sao.

Chu Phàm có chút hiểu rồi, nếu Vụ giống như hắn nói đã sống vài vạn năm, vậy hắn khẳng định từng thấy vô số khách thuyền, sẽ cảm thấy buồn tẻ, cho nên thái độ của hắn đối với mình mới hờ hững như vậy, hơn nữa trong lời nói của Vụ lại lộ ra một tin tức cho Chu Phàm.

Vụ sẽ lâm vào ngủ say, cho đến khi vị khách thuyền tiếp theo xuất hiện, vậy đại biểu cho có khả năng rất lớn là trên thuyền chỉ có một khách thuyền là hắn.

Bình Luận (0)
Comment