Môn phiệt thế gia cũng có thẩm thấu nhất định đối với cơ cấu cường lực Nghi Loan Ti này, nhưng có thế nào cũng không bằng được thư viện, cơ bản chủ quan của Nghi Loan Ti đến từ thư viện, Đông Phương gia muốn tìm cách đuổi Yến Quy Lai ra khỏi Nghi Loan Ti, đó quả thực chính là suy nghĩ viển vông.
Về phần ám sát đối với Yến Quy Lai... Vậy chính là phá quy tắc không thể xúc phạm nhất của Đại Ngụy triều, đến lúc đó Đông Phương gia sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào.
Yến Quy Lai không tính là gì, nhưng bối cảnh của Yến Quy Lai lại khiến hắn cảm thấy kiêng kị.
Lão sư Cổ Ngạn đó của Yến Quy Lai, lại là một đại sư ủ rượu rất nổi danh đến từ thư viện, loại người này môn sinh bạn cũ vô số, không đến vạn bất đắc dĩ vẫn không nên đắc tội thì hơn, về phần cha mẹ của Đông Phương Ngọc chỉ là thuộc thứ hệ của Đông Phương gia.
Đông Phương Ngọc đã chết đó lại thiên phú bình thường, nếu không cũng sẽ không chỉ có thể đến loại địa phương nhỏ này để tranh một vị trí Tứ An Sứ, còn chết rồi nữa.
Đông Phương Vũ càng nghĩ tâm tình càng hơi trầm trọng, vì một Đông Phương Ngọc thực sự là không đáng, nhưng sợ rằng cha mẹ của Đông Phương Ngọc sẽ không lý trí được như hắn, nói không chừng sẽ làm ra một số chuyện khiến Đông Phương gia phải trả giá đắt.
- Việc này chỉ có nói với các trưởng lão trong nhà, để các trưởng lão xử lý.
Đông Phương Vũ vừa nghĩ vừa lấy ra Tiêu Tức Phù.
...
Chu Phàm không biết việc này, cho dù biết, cũng sẽ không vì vậy mà có thả lỏng, đặt vận mệnh của mình vào trong tay người khác.
Buổi tối trở về tu luyện xong, Chu Phàm nằm trên giường, mất một lúc mới ngủ say tiến vào Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm đứng trên giáp bản gỗ đen, phát hiện gần đây sương mù càng lúc càng đậm, nếu sương mù tích đến trình độ nhất định, sẽ bị huyết cầu trên trời hấp thu.
Hắn đang tìm kiếm thân ảnh của Vụ.
Rất nhanh hắn lại thấy trong sương mù ngoài một trượng, loáng thoáng có thể thấy được bóng lưng của Vụ.
Chu Phàm đi tới bên đó, bóng lưng của Vụ biến thành càng lúc càng rõ ràng.
- Vụ?
Chu Phàm mở miệng gọi một tiếng.
Hắn quay đầu lại, Chu Phàm nhìn thấy một khuôn mặt phủ kín móc câu, móc câu trắng ởn giống như móc câu cá, cắm chi chít trên mặt Vụ, còn gấp khúc vặn vẹo, giống như có sinh mệnh, móc ra huyết nhục trên mặt, lại bắn về, huyết nhục trắng đỏ nhìn mà sởn gai ốc.
Khóe mắt Chu Phàm giật giật, hắn cố nén để không dời tầm mắt đi:
- Đây là ngươi đang dọa ta à?
Môi Vụ giống như móc câu cá sắc bén, chỉ độc có một đôi mắt màu xám của hắn là hoàn chỉnh, hắn căm tức nói:
- Ai thèm dọa ngươi? Đây là ta ăn nhầm Hồn Ngư, bị ngộ độc thức ăn.
- ...
Chu Phàm nghẹn lời,
- Ngươi không sao chứ?
Vụ lắc đầu nói:
- Chỉ là độc tố, qua mấy ngày là hết, lần này đúng là nhìn nhầm. . . Ngươi muốn câu cá à?
Vụ vung, sương mù dày đặc bị xua đi, cần câu, đồng hồ cát cùng với quả cầu lưu ly trên trời cũng hiện lên.
Chu Phàm vội vàng nhìn về phía quả cầu lưu ly trong không trung, trong quả cầu lưu ly đó tới mười sáu con sâu xám lớn cùng với nửa con sâu xám nhỏ.
Mắt Chu Phàm lộ vẻ kinh hỉ, hắn lâm thời nhảy ra bổ cho nhân mị một đao cuối cùng quả nhiên hữu hiệu, Khôi Hà Không Gian đã quy nhân mị quái quyệt cấp Bạch Lệ là hắn trảm sát.
- Lần này sâu xám lớn hơi nhiều.
Vụ cũng có chút kinh ngạc nói,
- Dựa vào thực lực của ngươi, chẳng lẽ giết được một quái quyệt cấp Bạch Lệ à? Là Kiển Thụ sao?
Chu Phàm lắc đầu cười nói:
- Là nhân mị cấp Bạch Lệ, có người đả bại nó, để ta chiếm tiện nghi.
- Đúng là vận cứt chó.
Vụ hừ lạnh một tiếng nói,
- Loại chiếm tiện nghi bổ đao này nhất định cần trước khi quái quyệt không bị Khôi Hà Không Gian phán định là tử vong mới có hiệu quả, nếu ngươi chậm một chút, cũng sẽ không có ý có nghĩa.
Chu Phàm không để ý đến ngữ khí chua loét đó của Vụ, hắn có nhiều sâu xám lớn như vậy, khẳng định muốn dùng, không thể nhiều như vậy rồi vẫn tích trữ lại.
Chỉ là nên dùng thế nào dây?
Trước mắt hắn quan trọng nhất là đề cao tu vi cảnh giới của mình, hiện tại hắn là Bạo Phát Trung Đoạn, chỉ cần lại ngưng tụ thêm một lò, hắn sẽ đạt tới cực hạn của trung đoạn, đến lúc đó ăn vào Ngưng Lô Hoàn, vậy có thể ngưng tụ ra lò thứ bảy, bước vào Bạo Phát Cao Đoạn.
Không có bình cảnh, lò thứ tám và thứ chín chỉ cần tốn một chút thời gian là có thể ngưng luyện ra, đến lúc đó đến lúc đó Bạo Phát Cao Đoạn sẽ trọn vẹn rồi.
Thời gian cần trong đây chắc không tính là nhiều, nhưng vấn đề là mình có tiêu hao được thời gian này không? Sự uy hiếp của Đông Phương gia, uy hiếp thọ mệnh ít ỏi, uy hiếp của quái quyệt ở bên ngoài, đều khiến Chu Phàm cảm thấy rất áp lực.