Hoàng phù sư trầm mặc một chút nói:
- Loại quái quyệt không thể biết cấp như Thải Y Thể này há có thể dùng lẽ thường để suy đoán, trên điển tịch nói mỗi lần nó xuất hiện đều sẽ có một số biến hóa không nhỏ, vạn nhất nó đẩy nhanh tốc độ khuếch tán thì sao?
Trên mặt Trứu Thâm Thâm và Chu Phàm đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, không dám phản đối nữa.
- Trong điển tịch có ghi chép, có một lần Thải Y Thể xuất hiện, tất cả sinh linh đều chết, không thể trốn thoát, chính bởi vì chết rồi, không ai biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, các ngươi phải nhớ kỹ, quái quyệt bình thường lẽ có thể sử dụng lẽ thường để phỏng đoán một số quy luật, nhưng đã không thể biết cấp, vậy không thể dùng tư duy tầm thường để suy xét sự tồn tại của nó.
- Nếu có khả năng, ta thậm chí hi vọng hiện tại rời khỏi phiến địa vực này, chạy xa càng tốt, sợ rằng một số quái quyệt lúc trước liên tiếp tập kích thôn, cũng cảm ứng được sự tồn tại của nó, hoảng loạn mà dẫn tới.
Sắc mặt Hoàng phù sư ngưng trọng giải thích nguyên nhân cấp tốc di dời, cước trình của hắn lại đẩy nhanh hơn một chút.
Tiếp theo ba người không nói nữa, mà là tâm sự trùng trùng đi đường, bọn họ dưới tình huống cố ý đẩy nhanh tốc độ, khi mặt trời hóa thành tịch dương, cuối cùng cũng về tới Tam Khưu Thôn.
Doanh địa Tam Khưu Thôn đã loạn thành một đống, chung quanh đều là đội viên đội tuần tra chạy qua chạy lại.
Chu Phàm và Trứu Thâm Thâm theo Hoàng phù sư, rất nhanh tìm được Mao phù sư.
- Hoàng huynh, các ngươi trở lại rồi à, chuyện Thải Y Thể đã thật sự được xác nhận chưa?
Trên mặt Mao phù sư mang theo vẻ lo lắng hỏi.
- Không sai được.
Hoàng phù sư nghiêm trang nói.
Mao phù sư thở dài, hắn lại hấp tấp nói:
- Ta đã nói với bọn Lỗ đội trưởng rồi, Lỗ đội trưởng dẫn theo một bộ phận người trong thôn đang gặt lúa gấp, La thôn chính đang tổ chức cho thôn dân di chuyển.
Trong thôn mơ hồ truyền đến thanh âm ầm ầm, hiển nhiên đã rất hỗn loạn, dẫu sao thời gian vẫn quá vội vàng, buổi sáng ngày mai sẽ xuất phát.
Hoàng phù sư trầm giọng nói:
- Vậy thì tốt, bất kể có chuẩn bị xong hay không, có thể mang theo bao nhiêu thứ, sáng sớm mai chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này.
Khi mọi người đang nói chuyện, lại có một đội viên tuần tra chạy tới, nói chỗ ruộng lúa bị quái quyệt tập kích, đã bị Lỗ đội trưởng giết chết rồi, Lỗ đội trưởng lo lắng lại có quái quyệt tới đây, bảo hắn trở về thông tri.
Chu Phàm và Trứu Thâm Thâm vội vàng đi hỗ trợ.
Đến ruộng lúa, quả nhiên đang có rất nhiều thôn dân bận rộn gặt lúa xanh vàng đan xen, vốn dựa theo kế hoạch, chắc còn hơn mười ngày nữa mới là lúc thóc chín, hiện tại không đợi được nữa, chỉ có thể lập tức gặt gấp.
Thu gặt lúa rất rất rườm rà, cho dù thời đại này đã có liêm đao, nhưng không có máy móc, bọn họ chỉ có thể buộc lúa lại, vận về trong thôn, lại dùng một loại dụng cụ gọi là liên gia để tách hạt.
Nhiều ruộng lúa như vậy, phải thu thập xong trước khi vào đêm, rất là khó khăn, nhưng các thôn dân cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, bọn họ chỉ có thể cắm đầu mà làm.
Muốn rời khỏi nơi này, đến một nơi xa lạ để sinh tồn, người ăn ngựa ăn, lương thực là ắt không thể thiếu, bằng không cho dù an toàn đến được đó, muốn sinh tồn cũng rất gian nan.
ngay cả đội viên đội tuần tra chỉ để lại mấy người cảnh giới, còn lại đều gia nhập vào trong việc gặt gấp lương thực.
Chu Phàm ở trong ruộng lúa nhìn thấy cha mình đang đầu đầy mồ hôi, mẹ thì chắc ở nhà thu dọn đồ.
Chu Phàm nói một tiếng với Lỗ Khôi đang gánh gạo rồi tới đi hỗ trợ, Trứu Thâm Thâm cũng vậy.
La Liệt Điền ở Trong thôn thì đang chạy quanh hò hét, quát những thôn dân chỉ hận không thể chuyển cả nhà đi, bảo bọn họ phân rõ trọng điểm, thứ không cần thiết thì đừng mang theo, bằng không đến lúc đó khẳng định sẽ làm chậm tốc độ hành tẩu ở dã ngoại, đây là chuyện rất nguy hiểm.
Phần lớn thôn dân đối với dã ngoại đều chỉ có nhận thức bằng hai chữ nguy hiểm rất hời hợt, không quá hiểu hoàn cảnh dã ngoại, dẫu sao người sinh ra ở Tam Khưu Thôn đời này, chưa từng nghĩ tới có một ngày bọn họ cũng giống như người đời trước, lại phải rời khỏi nơi bọn họ sinh ra và lớn lên này.
Không ít người khi đang làm việc, trên mặt mang theo vẻ ngỡ ngàng đối với tương lai, tương lai của bọn họ đã biến thành không xác định.
Ẩn Phúc Thôn, Mãng Ngưu Thôn ở địa vực này cũng đang diễn ra chuyện tương tự, đều đang điên cuồng gặt gấp lương thực, thu thập vật tư quan trọng.
Ở Trường Hà Lâm, quang quyển du động đang chậm rãi khuếch tán ra chung quanh.
Trong quang quyển nên tĩnh dường như đang ấp ủ thứ gì đó đáng sợ.
Đêm tối hàng lâm, bao phủ lên phiến đại địa này.
Trong nháy mắt bóng tối hàng lâm, cây rừng không gió mà tự lắc lư trong Trường Hà Lâm ngừng lại, chúng tỏa ra quang mang bảy màu.