Một khi để ba thôn hồi phục, cắm rễ ở đây, bọn họ còn muốn đuổi ba thôn đi, vậy chắc chắn là suy nghĩ viển vông.
Trương phù sư của Mãng Ngưu Thôn lại nhìn về phía người của Hồng Diêu Thôn, quát:
- Đây là Hồng Diêu Thôn muốn khơi mào chiến tranh giữa thôn à? Quan gia quy định, giữa thôn và thôn không thể phát sinh bất kỳ giới đấu nào, người dám khiêu khích trước nhất định sẽ phải chịu nghiêm hình, ta khuyên các ngươi tới từ đâu thì về lại nơi đó đi.
- Dẫn phát chiến đấu, chúng ta đương nhiên không dám.
Trương Nhất An cười cười chắp tay nói,
- Chúng ta là tới khởi xướng khiêu chiến hợp thôn.
Nghe thấy khiêu chiến hợp thôn, không ít người của ba thôn hơi biến sắc, bởi vì bọn họ chung quy là ba thôn, khiêu chiến hợp thôn không thể đoàn kết lại, bọn họ sợ sẽ bị khiêu chiến lần lượt.
Chỉ là Mao phù sư lại cười lạnh nói:
- Cái này không hợp với quy định khiêu chiến hợp thôn, khiêu chiến hợp thôn chỉ có Phù Sư báo lên gặp phải quái quyệt cường đại tập kích, thực lực vì vậy mà suy yếu, thôn mạnh mới có thể khởi xướng khiêu chiến hợp thôn với thôn yếu.
Nụ cười trên mặt Trương Nhất An tắt hẳn:
- Chẳng lẽ ba thôn một đường tới đây, không bị quái quyệt cường đại tập kích à? Thực lực của các ngươi không yếu đi một chút nào sao?
- Không.
Sáu vị Phù Sư đều lắc đầu phủ nhận, bọn họ nói không là không.
Nếu là khi thôn đóng giữ gặp phải quái quyệt cường đại tập kích, thực lực bị yếu đi rất nhiều, Phù Sư sẽ không dám lừa gạt, nhất định phải báo lên, ví dụ như Tam Khưu Thôn bị quái quyệt cấp Hắc Oán tập kích vậy.
Nhưng khi quan gia chế định điều lệ cũng không thể chu đáo, thôn di chuyển bị quái quyệt tập kích xuất hiện tổn thương thuộc về khu vực màu xám có thể báo có thể không báo, sáu vị Phù Sư sớm đã thương lượng rồi, không định báo lên, cho dù muốn báo lên, cũng chỉ có thể chờ thôn ổn định đã rồi tính.
Sắc mặt của các võ giả Phù Sư của Hồng Diêu Thôn đều biến thành khó coi, Đổng Khai và Ngụy Thiếu Hoa chưa từng cân nhắc tới chuyện phương diện này.
- Chúng ta triển khai trao đổi luận bàn giữa thôn với các ngươi.
Thôi Vũ cả giận nói.
Nếu võ giả giữa thôn và thôn luận bàn hòa bình, vậy không xem như trái với quy định.
- Chúng ta đều rất bận, ai rảnh mà đánh với ngươi, chẳng lẽ ngươi là đồ ngốc à?
La Liệt Điền trốn trong đám người hô một câu ra ngoài, đầu hắn lập tức lại rụt về.
Lời này của La Liệt Điền dẫn tới người của ba thôn phát ra một trận cười vang cười vang.
- Ở sau lưng mắng chửi người là loại chuột nhắt, có bản lĩnh thì đánh ra đánh một trận với ta.
Sắc mặt Thôi Vũ đỏ lên, cấp tốc nhìn quét võ giả của ba thôn, hắn muốn xem là ai mắng hắn?
Nhưng La Liệt Điền căn bản không để ý đến Thôi Vũ.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhìn ra được là ai mắng, khiến cho hắn tức tới hổn hển.
Ngược lại là thôn chính Trương Nhất An của Hồng Diêu Thôn lộ ra vẻ trấn định hơn nhiều,
- Ta khuyên các ngươi hay là nhận yêu cầu luận bàn của Thôi đội trưởng đi, bằng không sẽ rất phiền đó.
Võ giả của ba thôn đối với lời nói của Trương Nhất An chỉ lộ ra nụ cười khinh thường.
- Nếu không chấp nhận cũng không sao.
Trương Nhất An không nhanh không chậm nói,
- Vậy chúng ta mỗi ngày đều đây, cũng không làm gì cả, chỉ mỗi ngày đều tổ chức người tới đây chửi bọn nhát gan các ngươi, đây chỉ là bước đầu tiên, về sau còn có nhiều thủ đoạn hơn chờ các ngươi.
- Hồng Diêu Thôn chúng ta khác với các ngươi, các ngươi phải xây dựng thôn, chúng ta không cần...
Nghi Loan Ti quy định không thể dẫn phát tranh đấu giữa các thôn, nhưng thủ đoạn dơ bẩn có thể dùng lại rất nhiều.
Sắc mặt võ giả của ba thôn hơi khó coi, dẫu sao bọn họ đều là võ giả, bị người ta mỗi ngày đều chỉ vào mũi mà mắng, lúc đó sẽ khiến bọn họ mất mặt, mà bọn họ lại không thể một mực tiêu hao mắng chửi với Hồng Diêu Thôn, bọn họ mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải làm.
Chu Phàm một mực thờ ơ lạnh nhạt khẽ cau mày.
- Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào, giở loại thủ đoạn tiểu nhân này thì tính là bản sự gì?
Sắc mặt Lỗ Khôi hơi trầm xuống nói.
- Không giở thủ đoạn tiểu nhân, quang minh chính đại khởi xướng khiêu chiến với các ngươi, các ngươi có dám nhận không?
Trên mặt Thôi Vũ hiện ra nộ ý,
- Phần Cốc Địa chính là của chúng ta, hiện tại bị các ngươi chiếm, chúng ta đương nhiên muốn lấy lại, cái này có gì không đúng?
- Phần Cốc Địa không phải của các ngươi, đây là nơi vô chủ.
Trứu Thâm Thâm lạnh lùng sửa lại.
- Bất kể là của ai, Hồng Diêu Thôn muốn Phần Cốc Địa, ba thôn các ngươi cũng muốn, vậy nên dựa vào thực lực để quyết định.
Trương Nhất An chậm rãi nói,
- Thế giới võ giả trước giờ luôn là lực lượng vi tôn, quyền đầu vi đại, quyền đầu của ai lớn thì người đó có lý.