Đại phu đó từ phía sau chạy đến phía trước, kiểm tra cho Chu Bái, một lát sau hắn mới ngẩng đầu nói:
- Không có gì đáng đành, chỉ là bị chấn cho bị thương, có điều cánh tay phải phải điều dưỡng mấy tháng mới được.
Trương Nhất An nhẹ nhàng gật đầu, mỗi một võ giả trong thôn đều rất quý giá, tốt nhất đừng xuất hiện tổn thất, hắn sai người đỡ Chu Bái đi, mang về thôn chữa thương.
Sắc mặt Trương Nhất An âm trầm nhìn về phía Chu Phàm trong sân, cánh tay Chu Phàm đã khôi phục nguyên trạng, nhưng cánh tay than lửa thô to cùng với quyền phải vừa rồi đều lưu lại ấn tượng rất sâu cho hắn.
Chỉ là một quyền, lại có thể đánh Chu Bái thành như vậy, cao thủ ẩn tàng của ba thôn này là còn lợi hại hơn hắn tưởng.
Chu Phàm kiên nhẫn chờ đợi, hắn không hề có ý thúc giục.
- Trương thôn chính, để ta ra thử hắn.
Trong mắt Thôi Vũ lộ ra chiến ý nóng rực.
Cho dù Chu Phàm một quyền đả bại Chu Bái, Thôi Vũ cũng không quá sợ hãi, ngược lại chiến ý cất cao.
- Thôi đội trưởng, ngươi có lòng tin tuyệt đối có thể thắng được hắn không?
Trương Nhất An thấp giọng nói.
- Cái này...
Thôi Vũ do dự một chút,
- Ta không biết khí lực của hắn là bao lớn, nhưng nếu chỉ có hơn ba vạn cân, ta vẫn nắm chắc, nếu là hơn bốn vạn cân, Thập Bát Thiết ta khổ luyện chưa chắc đã có thể chống đỡ được.
- Ngươi không thể lên vào lúc này được, ngươi là hi vọng của Hồng Diêu Thôn ta, nếu ngươi thua, cho dù chúng ta có thể thắng được hắn trong trận thứ ba, trận thứ tư và thứ năm cũng sẽ biến thành có một chút nguy hiểm.
Sắc mặt Trương Nhất An ngưng trọng nói.
- Nhưng ta không lên thì ai lên?
Thôi Vũ nhíu mày nói.
Trương Nhất An liếc Chu Phàm một cái.
- Để ta, cho dù ta không phải đối thủ của hắn, cũng sẽ tận lực làm tiêu hao hắn cho ngươi, như vậy trận thứ ba ngươi lên, trận thứ tư thứ năm cũng đều thắng, hiểu chưa?
Tuy Thôi Vũ không quá đồng ý với cách làm như vậy của Trương Nhất An, nhưng hắn biết đây là vì Phần Cốc Địa, không thể cho hắn làm bừa, hắn vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trương Nhất An cũng chậm rãi bước ra.
Thấy đi ra là Trương Nhất An, sắc mặt võ giả ba thôn đều khẽ biến, bọn họ đều đã biết người này là thôn chính của Hồng Diêu Thôn.
Sau khi kiến thức sự lợi hại của Chu Phàm, trận thứ hai phái ra tất nhiên không phải là người tầm thường.
- Đều là người Thiên Lương, chúng ta không cần so đấu binh khí, vẫn so đấu quyền cước, ngươi thấy sao?
Trương Nhất An cười nói với Chu Phàm.
- Được.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng nói, kỳ thật Trương Nhất An này chỉ là lời khách khí, dựa theo quy tắc, bên thua có thể đề xuất đấu bằng gì.
Trương Nhất An không bạo phát tấn công tới, tốc độ của hắn rất nhanh, một chưởng vỗ về phía Chu Phàm, chưởng phong lẫm liệt.
Chu Phàm cũng không bạo phát, hắn đánh ra một quyền, quyền phong vù vù.
Nhưng Trương Nhất An đột nhiên rụt tay về, sau đó thân thể dịch sang tránh được quyền này của Chu Phàm.
Lông mày Chu Phàm nhướng lên, có điều hai tay Trương Nhất An lại vỗ tới.
Chu Phàm không kịp nghĩ nhiều, song quyền đánh tới, nhưng lại Trương Nhất An lại khẽ động, lại tránh được song quyền của Chu Phàm.
Thân ảnh của Trương Nhất An đã chuyển qua bên trái Chu Phàm, hắn lại một chưởng vỗ tới vai trái của Chu Phàm.
Chu Phàm đánh ngang quyền trái ra.
Lần này Trương Nhất An không tránh, mà là dùng hữu chưởng đón đỡ quyền này của Chu Phàm.
Quyền chưởng va chạm, bốp một tiếng, Trương Nhất An bị đánh trúng liên tục lui về phía sau mấy bước, hắn quay quay tay phải đã tê dại, hơi biến sắc, không bạo phát đã có khí lực lớn như vậy, chẳng trách Chu Bái lại thua nhanh chóng đến thế.
Chu Phàm nhân lúc Trương Nhất An lui về phía sau, tiếp tục đuổi theo, quyền đầu liên tục đánh ra.
Nhưng thân thể gầy yếu đó của Trương Nhất An giống như đón gió bồng bềnh, nhất nhất tránh được quyền đầu của Chu Phàm.
Ánh mắt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đối thủ như vậy, không tiếp tục truy đuổi nữa.
Trương Nhất An này không phải võ giả Tốc Độ Đoạn, nhưng không biết từ đâu học được một loại thân pháp tinh diệu, cho nên mới có thể tránh được công kích liên tiếp của Chu Phàm.
Trương Nhất An thừa dịp này lui về phía sau mới chậm rãi nói:
- Ngươi không thắng được ta đâu.
- Ngươi nhảy tới nhảy lui như khỉ vậy thì có thể thắng được ta à?
Chu Phàm cười lạnh một tiếng nói.
Trương Nhất An không nói gì, trên mặt lộ ra nụ cười, hắn không ngờ tung người về phía trước tấn công tới Chu Phàm.
Chu Phàm lại đánh ra một quyền, Trương Nhất An chỉ lắc người né tránh, hai tay liên tiếp đánh ra, sử dụng chưởng pháp hư hư thực thực.
Chu Phàm cứ như vậy bị Trương Nhất An cầm chân.
Trong lòng Trương Nhất An biết rất rõ, mình là không thắng được Chu Phàm, cho nên hắn đã hạ quyết tâm phải tận lực làm tiêu hao thể lực của Chu Phàm.
Chu Phàm có chút bực mình, hai chân hai tay của hắn đột nhiên phồng lên, sử ra thủ đoạn bạo phát của mình.