Lục Bá Viễn cười nói,
- Chu lực sĩ có biết những thương nhân không có lợi thì không dậy sớm đó vì sao lại nguyện ý bỏ ra khoản tiền này không?
- Những viện lạc ở bên rìa này đều là các võ giả ở, nếu tây phường có nguy hiểm gì, có thể ngay lập tức giải quyết giúp bọn họ.
Chu Phàm hơi nghĩ một chút liền hiểu được.
- Chu lực sĩ quả nhiên thông minh, nguyên nhân chính là ở đây.
Lục Bá Viễn gật đầu, sau đó dừng chân trước một tòa tiểu viện lạc, hắn từ bên hông cởi xuống một chùm chìa khóa dùng dây sắt cuộn lại,
- Cho dù các ngươi có rất nhiều lúc cũng phải bận rộn sự vụ, không lại đây, nhưng bọn họ vẫn nguyện ý bỏ ra khoản tiền này.
- Có đôi khi, chỉ cần một khi tây phường gặp chuyện không may, có mấy Lực Sĩ vừa hay ở nhà, nói không chừng có thể cứu bọn họ một mạng, loại đầu tư này đối với bọn họ mà nói chắc chắn là đáng, so với tiền, mạng của bọn họ vẫn quý giá hơn một chút.
Chu Phàm trầm mặc, Lực Sĩ vốn phải bảo vệ sự an toàn của Thiên Lương Lý, nếu Thiên Lương Thành xuất hiện quái quyệt, bọn họ ở sẽ chạy tới.
Chỉ có thể nói những thương nhân này rất thông minh, để các võ giả ở gần một chút, sinh mệnh của bọn họ cũng được bảo đảm hơn.
- Thiên Lương Thành thường xuyên xuất hiện quái quyệt à?
Chu Phàm nhìn Lục Bá Viễn đang phân biệt chìa khóa, hỏi.
Hắn đã nghe qua Nhân Mị Vô Nhãn từng kể cố sự thương nhân, nhưng không phải nói Vô Nhãn có thể ngụy trang vào thì quái quyệt khác có thể lẻn vào.
Đây là Thiên Lương Thành tứ phía có phù tường, trong thành lại có Nghi Loan Ti Phủ tọa trấn, Phù Sư cùng với đội tuần tra, sức phòng ngự như vậy có bao nhiêu quái quyệt có thể lẻn vào.
Động tác chọn chìa khóa của Lục Bá Viễn dừng lại một chút, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Bất kể là phù tường hay là các võ giả đều không thể triệt để ngăn chặn quái quyệt tiến vào, quái quyệt có thể vào phần lớn đều có biện pháp tránh khỏi, cho nên mỗi lần Thiên Lương Thành xuất hiện quái quyệt xâm nhập, đều là một mảng thần hồn nát thần tính.
- Chúng rốt cuộc là vào bằng cách nào?
Hu Phàm có chút kỳ quái hỏi.
- Phương thức rất nhiều, có khi là thông qua phụ thân ngụy trang, có quái quyệt biết bay, từ trên trời tiến vào, Chu lực sĩ mới đến, vẫn chưa đủ hiểu biết về Thiên Lương Thành, trừ hai loại đó ra, phương thức xâm nhập nhiều nhất của quái quyệt là dưới lòng đất...
Lục Bá Viễn lấy ra chìa khóa, thử một chút, không đúng, hắn lại chọn một chiếc chìa khóa khác.
- Dưới lòng đất?
Chu Phàm ngây ra một thoáng, là đào địa đạo vào à?
Cách một cái, khóa ngang đồng thau được mở ra, Lục Bá Viễn lấy khóa xuống, đẩy cửa ra gật đầu nói:
- Chính là dưới lòng đất, hình dạng của Thiên Lương Thành giống như một cái nồi sắt lớn, chỉ là vì dưới lòng đất có mương máng bài tiết, đáy nồi chung quy không thể làm được quá dầy, có rất nhiều quái quyệt sợ hãi phù tường thông qua phương thức này để đột phá phòng ngự dưới lòng đất mà lẻn vào.
Cửa gỗ đẩy ra, trong viện lạc trồng một gốc cây hạnh cao không bằng tường vây và một căn phòng nhỏ.
Lục Bá Viễn lại mở cửa phòng, trong phòng một giường một ghế một bàn cái gì cần có đều có, lộ ra có chút chật hẹp.
Kỳ thật nếu không cần viện lạc (sân vườn), không gian của phòng sẽ lớn hơn, nhưng võ giả đều cần phải tu luyện, có một tiểu viện để di chuyển, đối với bọn họ mà nói là quan trọng hơn.
- Điều kiện hơi đơn sơ, mong Chu lực sĩ đừng trách.
Lục Bá Viễn cười nói.
- Khách khí, có nơi như vậy đã rất không tồi rồi.
Chu Phàm có một thân một mình, có thể có một chỗ ở miễn phí như vậy, hắn quả thật rất hài lòng.
Lục Bá Viễn còn có công vụ trong người, hắn lại dặn dò Chu Phàm vài câu, sau đó cáo từ vội vàng rời đi.
Chu Phàm thu dọn một chút chỗ ở, lại tới cửa hàng ở bắc nhai mua một số đồ dùng hằng ngày, thuận tiện mua một số đồ ăn, mới xoay người trở về tiểu viện.
Khóa cửa gỗ lại, chia một bộ phận đồ ăn cho Lão Huynh, bản thân hắn cũng bắt đầu ăn.
Rời nhà không đến một ngày, hắn bắt đầu có nhớ Tiểu Liễu và cha mẹ.
Kể ra, từ lúc đến thế giới này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn xa nhà.
Có điều Chu Phàm rất nhanh lại lắc đầu tự giễu, đè ép những cảm xúc nhớ nhung này dưới đáy lòng, sau khi ăn xong, tạm thời không có việc gì hắn bắt đầu tu luyện.
Toàn bộ buổi chiều Chu Phàm đều đang tu luyện, mà Lão Huynh thì ở bên cạnh nhàm chán nằm ngủ.
Sau khi nó thoát thai hoán cốt, có thể lực dồi dào, nhu cầu đối với đồ ăn cũng tăng mạnh, thân thể có biến hóa rất lớn, nhưng cái duy nhất không thay đổi là khi rảnh rỗi vẫn thích ngủ.
Chu Phàm cũng có chút kỳ quái trước trạng thái của Lão Huynh, dẫu sao tuổi tác của Lão Huynh đã rất lớn, nhưng nó ăn Khuyển Thai Hoàn, lại không biết còn có thể sống bao lâu?