Yên Chi liếc Chu Phàm một cái:
- Ta không phải loại người này, khi ta tỉnh lại, có một số việc thuyền sớm đã nói cho ta biết, giá giao dịch của ngươi và lão đầu tử đó chính là nửa tháng thọ mệnh một lần giám định hoặc là một con sâu xám ba lần giám định, hiện tại trực tiếp làm theo lệ cũ là được rồi.
Yên Chi ngay cả hứng thú tăng giá cũng không có, bởi vì nàng không tin Chu Phàm có thể đoán trúng.
Hắn giương mắt nhìn về phía giấy biến số bị sương mù bao phủ:
- Con số đầu tiên ta đoán là ba.
Yên Chi vươn tay vào trong sương mù, nàng điểm nhẹ vào mặt trái của giấy biến số, sương mù mới dần dần tản ra.
Chu Phàm nhìn thấy trên giấy biến số viết con số ba đỏ tươi, trên mặt hắn không có bất kỳ nụ cười nào, mà vẫn bình tĩnh nói:
- Ta đoán đúng rồi.
Ánh mắt Yên Chi lộ ra một tia kinh ngạc, có điều đây chỉ là lần đầu tiên mà thôi, không chứng tỏ được gì.
Sương mù lại bao phủ giấy biến số.
- Bảy.
Chu Phàm mở miệng nói ra con số thứ hai.
Yên Chi dùng tay điểm vào gáy giấy, sương mù bị xua đi, con số trên giấy biến số rõ ràng là bảy mà Chu Phàm nói.
Nàng ngẩn người, lại khiến sương mù bao phủ giấy biến số:
- Lại nào.
- Một.
Chu Phàm trầm giọng nói con số thứ ba.
Sương mù rất nhanh liền tản ra, lần thứ ba Chu Phàm vẫn nói đúng.
Trong lòng Yên Chi cả kinh, Chu Phàm này. . .
Con số Thứ tư Chu Phàm nói là sáu, bên trên giấy biến số vẫn là sáu.
Năm con số tiếp theo Chu Phàm đều nói đúng, giống như hắn muốn là con số gì, giấy biến số sẽ mở ra con số đó.
Trong lòng Yên Chi vô cùng ngạc nhiên, đúng là tà môn, trước kia chơi trò chơi này, có người vận khí tốt nói trúng hai ba lần đã tốt lắm rồi, hiện tại lập tức nói trúng chín lần, hắn là làm được thế nào?
Con số này ngay cả nàng trước đó cũng không biết.
- Con số thứ mười là sáu.
Sắc mặt Chu Phàm không thay đổi nói.
Đây là con số cuối cùng.
- Ngươi nói là sáu? Chắc chắn chứ?
Yên Chi nhìn giấy biến số bị sương mù bao phủ, nàng không vội chút vào giấy biến số, khiến nó dừng lại.
Nàng muốn giấy biến số xoay một lúc, nàng cảm thấy việc này quá quỷ dị, cho dù với kiến thức của nàng cũng chưa bao giờ thấy chuyện vớ vẩn như vậy, vận khí của một người có thể tốt tới như vậy ư?
- Chắc chắn.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh, trong mắt hắn không hề có vẻ vui mừng, giống như vừa nói một chuyện rất bình thường.
Yên Chi hừ lạnh một tiếng, nàng đưa tay thò vào trong sương mù, khi đầu ngón tay đụng vào mặt trái của giấy biến số, nàng dùng tay nhẹ nhàng sờ mặt trái một chút.
Nàng làm như vậy, có thể khiến con số dừng lại nhảy về phía trước ba vị đơn vị, trong lòng nàng nghĩ, không thể như vậy mà vẫn đoán trúng được.
Yên Chi sợ bị Chu Phàm nói nàng ăn gian, tay nàng lập tức rụt về.
Vung tay áo, sương mù tản đi, mắt đẹp của Yên Chi lại trợn trừng lên.
Con số trên giấy biến số vẫn không có gì bất ngờ, chính là con số 'Sáu' đỏ tươi.
Yên Chi có chút trợn tròn mắt, bộ dạng ngây ngốc của nàng rất đáng yêu.
Sắc mặt Chu Phàm vẫn bình tĩnh, không lộ ra vẻ vui sướng gì.
- Ngươi thắng rồi, vì sao lại không cao hứng?
Yên Chi rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh nói.
- Cái này thì có gì đáng để vui, đối với khí vận chi tử mà nói đây không phải là chuyện rất bình thường à? Xem ra ta chính là khí vận chi tử rồi.
Chu Phàm hờ hững nói.
- Đây là ngươi đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta sao?
Cặp mắt đó của Yên Chi phủ lên nộ ý, hắn khẳng định là ăn gian, khí vận chi tử rắm chó gì.
Đây vốn chỉ là một trò chơi mua vui trong sầu khổ của nàng mà thôi, nhưng hiện tại nàng không ngờ lại thua.
- Bất kể như thế nào, ta thắng rồi, ngươi muốn đổi ý à?
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói.
Yên Chi tức giận đến ngực run rẩy, nàng tức đến bận cười nói:
- Ta đã thề rồi, đương nhiên sẽ không đổi ý.
Không biết xuất phát từ loại nguyên do nào, thuyền sẽ để mặc những người dẫn dắt như bọn họ làm ẩu, nhưng quy tắc cơ bản thì vẫn phải tuân thủ, trừ khi là không muốn sống giống như một số người dẫn dắt nào đó.
- Hiện tại ngươi muốn câu cá à?
Yên Chi chỉ nhìn vào bàn vuông, sương mù cuốn động, bảy cần câu, đồng hồ cát, quả cầu lưu ly đều nhất nhất hiện ra ở trên thuyền.
Chu Phàm nhìn về phía quả cầu lưu ly, trong quả cầu lưu ly có mười ba con sâu xám lớn, hai con sâu xám nhỏ.
Nếu nói hắn hiện tại cần gì, vậy chính là đan dược để đột phá cảnh giới Kháng Kích Đoạn, cho dù không vì Kháng Kích Sơ Đoạn, cũng phải cân nhắc tới Kháng Kịch Trung Hậu Đoạn.
Chỉ ở mặt sông này khẳng định không có loại đan dược này.
Hiện tại sâu xám hắn tích trữ cũng nhiều rồi, cũng tới lúc tiêu hao một chút.
- Trước tiên để thuyền đi tới hai mươi mét đi.
Chu Phàm nhìn về phía Yên Chi nói.