Cắt bỏ đầu vẫn có thể bình yên vô sự, loại chuyện này cho dù là bọn Yến Quy Lai cũng không thể làm được.
Cái này cũng không giống trường cảnh ma thuật kiếp trước, trường cảnh ma thuật phải lợi dụng ánh sáng, khói, đạo cụ mới có thể đạt được mục đích của mình.
Nhưng Chu Phàm rõ ràng nhìn thấy, Tịnh Vân không mượn gì, hắn chỉ dùng đao cắt bỏ đầu mình, đầu đó vẫn có thể đọc kinh, điều này đúng là có chút bất khả tư nghị.
- Cái này thì sao ta biết được?
Mặt Lý Cửu Nguyệt lộ vẻ bất đắc dĩ,
- Đừng nói là ta, sợ rằng thế gian này rất ít có người biết, đây là thuật pháp độc môn của Tiểu Phật Tự, bọn họ không chỉ có thể chặt đầu, còn có thể chặt tay chặt chân, cuối cùng vẫn có thể bình yên vô sự gắn lại.
- Nếu thực sự dễ bị vạch trần như vậy, bọn họ không thể dựa vào loại biện pháp này để tuyên dương Phật pháp.
- Có một số người nói bọn họ là dùng huyễn thuật, có khả năng còn dựa vào một số huyễn phù, làm vặn vẹo ánh sáng, từ đó khiến chúng ta ở dưới đài sinh ra ảo giác.
- Có người còn nói, những tăng nhân truyền pháp của Tiểu Phật Tự này đều là quyệt nhân thủ tọa thu dưỡng, thân thể có chút dị thường cũng là chuyện rất bình thường. . . Tóm lại đủ loại suy đoán đều có.
Chu Phàm thấy Lý Cửu Nguyệt cũng không biết, chỉ có thể coi như không có gì.
Hai ngày tiếp theo, bởi vì đây là nhiệm vụ Viên Huệ Hòa Thượng dặn dò, hai người Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt thỉnh thoảng sẽ hỏi bộ khoái giám thị thầy trò Tịnh Vân một chút.
Dẫu sao đây là quy củ của triều đình, không cho phép Tiểu Phật Tự lén truyền pháp, cũng không ai có thể nói Viên Huệ là lấy việc công làm việc tư.
Nhưng các bộ khoái đều nói thầy trò Tịnh Vân một mực ở trong khách sạn thành đông, rất ít ra ngoài.
Trong lòng hai người Chu Phàm có chút kỳ quái, không rõ thầy trò Tịnh Vân ở lại Thiên Lương Thành có ý nghĩa gì?
Có điều việc này chung quy không quan trọng bằng chuyện quái quyệt, hai người xoay người đi xử lý chuyện quái quyệt xuất hiện trong thành, cũng ném chuyện này ra sau đầu.
Đêm đến.
Chu Phàm ở trong phòng lẳng lặng tu luyện, huyết kim Tử Linh Kim Long hóa thành sương khói cuối cùng bị hắn hút vào trong cơ thể.
Lớp da trên người hắn dần dần hóa thành màu tím vàng, tử kim quang mang lại lượn lờ lúc ẩn lúc hiện quanh người hắn.
Khi đủ loại dị tượng triệt để tiêu tán, màu tím vàng trên da thịt cũng đã biến mất.
Chu Phàm tối nay dựa vào viên Huyết Long Đan thứ hai, cuối cùng cũng thuận lợi bước vào Kháng Kích Cao Đoạn.
Chu Phàm lấy ra một thanh chủy thủ, giống như trước kia, dùng sức rạch lên cánh tay mình, chủy thủ phát ra tiếng két két chói tai, trên da hắn lại không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Chu Phàm mừng rỡ, đây là lợi ích của cơ sở vững chắc, huyết khí của hắn ở Bạo Phát Đoạn vốn đã cường đại, khiến cho Kháng Kích Đoạn của hắn cũng mạnh hơn võ giả bình thường.
Hiện tại binh khí tầm thường sợ rằng rất khó đâm thủng da hắn.
Đây chỉ là cơ bản nhất, hắn còn có các thủ đoạn áo giáp từ công pháp ngưng tụ thành như Đằng Mộc Giáp Trụ, Tử Kim Bát Giáp, có thể nói bất kể đối mặt với võ giả hay là quái quyệt, muốn giết chết hắn đều là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Có thể uy hiếp cấu thành đối với hắn cũng chỉ có cao thủ như Yến Quy Lai hoặc là quái quyệt vô cùng lợi hại.
Kháng Kích Cao Đoạn đã thành, vậy hiện tại có thể chuẩn bị sẵn sàng cho trùng kích Tốc Độ Đoạn.
Dẫu sao hắn vẫn còn một viên Huyết Long Đan, chờ thêm đoạn thời gian phục dụng viên Huyết Long Đan này, vậy hắn có thể thoải mái đạt tới cực hạn của Kháng Kích Cao Đoạn.
Thú vị là cho tới bây giờ, đan dược cần câu câu lên cơ hồ không có bất kỳ tác dụng phụ gì.
Ánh mắt Chu Phàm sáng ngời, có thể nói hiện tại hắn thiếu nhất chính là tốc độ di chuyển của Tốc Độ Đoạn.
Nếu tốc độ quá chậm, hắn chỉ có thể giống như lúc trước đối phó Vô Diện, đứng yên chịu đòn.
Tàng thư các của Phủ Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti có ba loại công pháp Tốc Độ Đoạn có thể đổi.
Chỉ là nhãn quang của Chu Phàm bị Khôi Hà Không Gian nuôi cho biến thành bới móc rồi, hắn có chút chướng mắt ba loại công pháp Tốc Độ Đoạn trong tàng thư các đó.
Tốc Độ Đoạn không chỉ là tốc độ di chuyển, còn có tốc độ công kích đều sẽ có tăng cường rất lớn.
Lên như gió, xuống như tên, linh hoạt như vượn, cấp bậc này bất kể là đối với lực công kích hay là năng lực chạy đều có ảnh hưởng cực lớn.
Chu Phàm không thể không cẩn thận chuẩn bị.
Muốn mở rộng ưu thế ở cấp bậc này, vậy phải dựa vào cần câu của thuyền hoặc là Yên Chi.
Khi Chu Phàm nghĩ như vậy, đã ngủ thiếp đi, đợi hắn tỉnh lại, đã xuất hiện ở trên thuyền.
Sương mù mông lung, mềm nhẹ giống như sa mỏng.
Chu Phàm nhìn thấy thân ảnh của Yên Chi, nàng đang ngồi cạnh bàn vuông tao nhã ăn đồ.
Chu Phàm đi tới.
Yên Chi nghe thấy tiếng bước chân, hơi nghiêng người nhìn Chu Phàm một cái.