Yên Chi cười một hồi lâu mới ngừng lại:
- Ta phát hiện ngươi ở phương diện nào đó là rất ngu, đan dược bình thường có lẽ sẽ tồn tại độc tính nhất định, nhưng xem ghi chép về ngươi mà thuyền đưa cho ta, ngươi phục dụng một mực là đan dược cực phẩm, những đan dược đó nếu ngay cả độc tính cũng không thể loại bỏ, vậy thành chuyện cười rồi.
Về phần Tứ Quý Đan ta cấp cho ngươi vốn là đan dược cực phẩm chuẩn bị cho công pháp cực phẩm như Du Tứ Quý, có thể có độc tính gì?
- Ta nói với một thường thức nhỏ nhé, tri thức bên ngoài, ở Khôi Hà Không Gian rất nhiều lúc là không thích hợp.
- Có điều nếu nói tới tai hoạ ngầm, cũng không thể nói là một chút tai hoạ ngầm cũng không có...
Yên Chi lại trầm ngâm.
- Tai hoạ ngầm gì?
Chu Phàm khẩn trương hỏi.
- Đề thăng quá nhanh, tâm tính của ngươi rất dễ bất ổn, hay là ngươi chậm rãi khổ luyện đi, như vậy tâm thái khẳng định sẽ được ma luyện rất khá.
Yên Chi cười nói,
- Một võ giả tâm thái mà bất ổn, sẽ không có nghị lực, là rất khó đi đến trình độ đỉnh cao nhất.
- Tâm thái dễ bất ổn à?
Chu Phàm nhíu mày,
- Thế gian này quả nhiên không có lợi ích tuyệt đối, khi có được gì cũng sẽ phải trả giá nhất định.
- Nói thật, với thiên phú của ta, nếu có đủ thời gian, ta có lòng tin không dựa vào đan dược, cũng có thể đột phá từng bình cảnh, đứng ở đỉnh phong nhất của nhân loại.
Chu Phàm có chút thở dài.
- Nhưng thời không đợi người, ta nào có nhiều thời gian như vậy để chậm rãi tu luyện? Hay là chờ thọ mệnh của ta tăng lên rồi lại chậm rãi tôi luyện tâm tính vậy.
- Hai mươi lăm con sâu xám lớn phải không, ta đáp ứng.
Chu Phàm bốc phét một cách vô sỉ, Yên Chi chỉ cười nhạt một tiếng:
- Ta đột nhiên phát hiện da mặt của ngươi rất dày, tâm tính chắc không cần ma luyện.
Nàng vươn ngọc thủ nắm lấy một dòng sương mù bay về phía nàng, từ trong sương mù lấy ra một bình sứ hoa văn xanh, ném cho Chu Phàm.
- Vì sao các ngươi luôn có thể từ trong sương mù lấy ra đồ vật vậy?
Chu Phàm đón lấy bình sứ, hắn mở ra nhìn, bên trong có mấy viên đan dược.
- Bởi vì đồ của chúng ta đều cất trong sương mù, bốn viên Tứ Quý Đan, một lần chỉ có thể ăn một viên, chờ ngươi ăn xong, chắc đủ để đạt tới Tốc Độ Cao Đoạn.
Yên Chi nói khẽ, quả cầu lưu ly chậm rãi bay về phía nàng, rơi xuống tay nàng.
Hai mươi lăm con sâu xám lớn trong quả cầu lưu ly hóa thành một luồng ánh sáng trắng rơi vào tay nàng, rất nhanh dung nhập vào trong lòng bàn tay.
Chu Phàm thấy vậy liền thở dài, trong quả cầu lưu ly chỉ còn lại có mấy con sâu xám.
Vẫn phải nỗ lực hơn mới được.
Ngày hôm sau của Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt trôi qua trong chạy quanh các nơi trong thành xử lý sự kiện quái quyệt.
Cho đến buổi tối Chu Phàm mới thời gian rỗi rãi để tu luyện, hắn ăn vào một viên Tứ Quý Đan, vận chuyển tâm pháp của Du Tứ Quý.
Đan dược tan ra, khi nguyên khí dồi dào chạy chồm trong cơ thể, Chu Phàm lại vào trong Tứ Quý Huyễn Tượng.
Vẫn là mặt cỏ xanh mượt, nhưng đối với Chu Phàm mà nói, dấu chân một mực có chút mơ hồ trên cỏ đột nhiên trở nên rõ ràng.
Chu Phàm thử nhấc chân đi đến, một bước này lại đạp rất vững, không còn loại cảm giác vất vả trúc trắc lúc trước, mà là lộ ra rất đơn giản.
Hắn lại tiếp tục đi đến, một bước lại một bước.
Cho đến khi giẫm lên dấu chân thứ tám trên cỏ, toàn bộ ảo cảnh vù một tiếng trở nên rung rung.
Cỏ xanh trên mặt đất biến thành khô vàng, cho đến khi dần dần bốc cháy, hóa thành bụi đen tản đi.
Cả phiến thiên địa biến thành một mảng khô vàng.
Mặt trời thiêu đốt, sóng nhiệt mãnh liệt ùa tới.
Trong cát vàng óng ánh xuất hiện từng hàng dấu chân.
Dấu chân vừa xuất hiện, Chu Phàm thoát ly khỏi ảo tượng, từ ảo tượng mùa xuân tới ảo tượng sa mạc mùa hè, hắn đã bước vào Tốc Độ Trung Đoạn!
Chu Phàm lờ mờ thể ngộ biến hóa của thân thể bước vào Tốc Độ Trung Đoạn, hiện tại trong cơ thể hắn tràn đầy nguyên khí, so với Tốc Độ Sơ Đoạn thì không biết gia tăng bao nhiêu lần.
Chu Phàm đẩy cửa đi tới vườn, thân thể hắn chỉ nhấp nhoáng, đã đến trước cây hạnh, lại khẽ động, đã kéo ra hai hắn giống hệt nhau, khó có thể phân rõ đâu là ảo ảnh.
Ảo ảnh lại từ hai hóa bốn, sau đó mới chậm rãi hợp thành một người.
Đây là ảo ảnh di động tốc độ cao hình thành.
Chu Phàm ở Tốc Độ Trung Đoạn lại có thực lực của công pháp Tốc Độ Cao Đoạn cấp ảo ảnh.
Đông Phương Ngọc lúc trước cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Hiện tại nếu Đông Phương Ngọc lại đứng ở trước mặt hắn, trên tốc độ là không có bất kỳ ưu thế gì.
Chu Phàm cười ha ha, hắn lại không ngừng vận chuyển tâm pháp, du động trong sân, kéo ra ba đạo ảo ảnh, cẩn thận luyện tập.
...