Đừng nhìn đội tuần tra thủ nơi này, nhưng cũng có tác dụng cảnh giới, nếu nhiều Thổ Thi Trùng như vậy từ lương hành ùa ra, đội tuần tra là quyết không ngăn được.
- Toàn bộ đều giải quyết rồi, bảo người của ngươi tiến đi vào dọn dẹp một chút.
Chu Phàm cười trả lời.
- Nhanh như vậy à?
Mắt Lý Cửu Nguyệt trợn trừng lên.
Chu Phàm vốn muốn nói 'Ta luôn rất nhanh', nhưng hắn nghĩ nghĩ một chút, lời này có cả nghĩa khác, chỉ ho một tiếng nói:
- Chỉ là một số Bạch Du Quái Quyệt mà thôi, có cần ngạc nhiên như vậy không?
- Chu lực sĩ, thật sự đã thu thập toàn bộ rồi à?
Miêu đội trường cũng có chút không dám tin hỏi.
- Ta lừa ngươi thì được gì, ngươi dẫn người vào xem chẳng phải sẽ biết à.
Chu Phàm có chút bất đắc dĩ nói.
Miêu đội trường không phải hoài nghi Chu Phàm lừa hắn, hắn chỉ khiếp sợ Chu Phàm không ngờ lại nhanh như vậy, hắn nôn nóng mang theo người nhảy vào trong lương hành.
Sau đó Miêu đội trường nhìn thây trùng phân tán trong từng cửa hàng phía trước, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nhất là cửa hàng ở giữa, thây trùng bên trong quả thực đã chất thành ngọn núi nhỏ.
Miêu đội trường trầm mặc, hắn nghĩ, cùng là võ giả, vì sao chênh lệch giữa võ giả và võ giả lại lớn như vậy?
Không chỉ là Miêu đội trường, khi tin tức truyền về Nghi Loan Ti Phủ, biết được một mình Chu Phàm không cần nửa ngày đã giết toàn bộ đàn Thổ Thi Trùng, trong phủ quả thực giống như nổi lên một cơn bão.
Gió thổi cho tất cả Phù Sư Lực Sĩ Thám Quyệt Viên đều có chút lăng loạn.
Một người một mình chống lại mấy vạn Bạch Du Quái Quyệt, chỉ mất một canh giờ đã toàn diệt quái quyệt.
Làm cách nào mà được vậy?
Trên mặt Thám Quyệt Viên Lực Sĩ Phù Sư trong phủ đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, nếu không phải nguồn tin tức rất đáng tin cậy, bọn họ khẳng định sẽ cười lớn một tiếng rồi không thèm để ý.
Nhưng hiện tại bọn họ cuối cùng chỉ có thể sắc mặt phức tạp thở dài, Chu Phàm này đúng là không đơn giản.
Khi Viên Huệ Pháp Sư nghe được tin tức này, hắn cũng trầm mặc, gương mặt âm trầm đó lộ ra một tia ngạc nhiên, rất nhanh hắn ý thức được phật tâm của mình có chút bất ổn, lại nhắm mắt tuyên một tiếng phật hiệu.
Khi Yến Quy Lai nghe thấy báo cáo của Lục Bá Viễn, hắn đang bút phê công văn, sau khi nghe xong bút của hắn run lên, một chữ bị hắn viết nguệch, hắn ngẩng đầu, mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Vốn ta cho rằng nửa ngày không biết có đủ không, kết quả hắn chỉ mất một canh giờ đã giải quyết xong, đây đúng là...
Lục Bá Viễn cũng không biết nên làm ra phản ứng gì, chỉ cúi đầu nghĩ gần đây có chút lơ là rồi, sau này phải làm tốt quan hệ với Chu Phàm.
- Thổ Thi Trùng đã thu thập, vậy bảo người phía dưới mau đi thăm dò.
Yến Quy Lai nghĩ đến các Lực Sĩ đã chết đêm qua, sắc mặt hắn lại lạnh lùng,
- Đây chính là Thiên Lương Thành, bất kể là quái quyệt hay là người đeo mặt nạ gì, không có lý do nào lại một kẻ cũng không tìm thấy.
- Bất kể là trả giá gì, cũng phải lôi bọn họ ra cho ta.
Khi hai người Chu Phàm trở lại phủ ti, các Phù Sư Lực Sĩ đều tới chúc mừng một phen, thuận tiện tìm hiểu Chu Phàm làm thế nào mà giết được đàn Thổ Thi Trùng nhanh chóng như vậy.
Chu Phàm nói cho có lệ, lại bị Yến Quy Lai gọi tới, khen ngợi một phen.
Bởi vì đêm qua chết ba Lực Sĩ, các Phù Sư Lực Sĩ của Nghi Loan Ti Phủ đều rất nghẹn, rất nhanh tất cả đều được phái ra, tìm kiếm bóng dáng của người đeo mặt nạ và thế lực quái quyệt ở Thiên Lương Thành.
Chỉ là tới chiều cũng không có đại sự gì phát sinh.
Khi Chu Phàm đang bận rộn, tâm sớm đã bồng bềnh bay đi rất xa.
Cho đến buổi tối, Chu Phàm vừa về nhà, vội vàng hoàn thành tu luyện, khẩn cấp nằm lên giường đi ngủ.
Chu Phàm xuất hiện ở trên thuyền, vừa mở mắt, hắn lại thấy Yên Chi mặc một thân áo xanh chậm rãi đi tới.
Hai tay Yên Chi còn cầm khay gỗ, bên trên khay gỗ có một chén sứ men xanh, trong chén bốc lên khói lượn lờ.
- Lão gia tới rồi, mời uống trà.
Yên Chi rất ngoan ngoãn, trên mặt toàn là ý săn sóc ôn nhu.
Chu Phàm nhìn Yên Chi như vậy, liền nổi hết cả da gà, hắn cầm lấy chén trà, chỉ đặt cạnh miệng ngửi ngửi, trà thơm nức mũi.
Có điều Chu Phàm không dám uống, dẫu sao thứ trong Khôi Hà Không Gian không phải là có thể tùy tiện ăn.
Chu Phàm cũng không biết Yên Chi đang giở trò gì, hắn chỉ tạm thời nhìn.
- Lão gia, trà ngon không?
Yên Chi lại vẻ mặt chờ đợi ngẩng đầu nói.
- Ồ, không tồi không tồi.
Chu Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
Trên mặt Yên Chi lộ ra nụ cười thanh thuần mà ngọt ngào:
- Lão gia hài lòng là tốt rồi, lão gia có buồn ngủ không? Trên sông này hàn ý dần sâu, nô tỳ đi làm ấm giường cho lão gia.
Trên sông này lạnh á? Chu Phàm nghiêm túc nghĩ nghĩ một chút, không lạnh chút nào, ngược lại là lời nói của Yên Chi khiến hắn cảm thấy hơi lạnh.