Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 522 - Chương 522. Khiển Quyển Phát (2)

Chương 522. Khiển Quyển Phát (2) Chương 522. Khiển Quyển Phát (2)

Cát bộ đầu ở bên cạnh thấy vậy vội vàng đuổi theo bước chân của Vệ phù sư, đợi sau khi đi ra được mười mét, Cát bộ đầu mới cản Vệ phù sư lại, vẻ mặt khó xử nói:

- Vệ phù sư, hiện tại Chu lực sĩ đã thành như vậy, nếu không kiên trì được, chúng ta nên làm gì?

Vệ phù sư nhíu mày:

- Trước tiên cứ canh chừng đã, đừng nhiều chuyện, nếu Chu lực sĩ bất hạnh hi sinh vì nhiệm vụ, các ngươi cũng đừng vào nhà, nó không thể ký sinh lên trên người các ngươi, như vậy Khiển Quyển Phát sẽ không chạy được.

Cát bộ đầu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Vệ phù sư không để ý đến Cát bộ đầu, mà là đẩy nhanh bước chân rời đi.

Cát bộ đầu quay lại, nhìn căn nhà bị bộ khoái bao vây, hắn thở dài, một người có tiền đồ như Chu lực sĩ, lần này xem ra dữ nhiều lành ít rồi, đúng là đáng tiếc.

Sau khi Vệ phù sư rời khỏi, Chu Phàm ở trong phòng và Lý Cửu Nguyệt ở ngoài cửa đều trầm mặc.

Vệ phù sư cũng nói không có cách đối phó Khiển Quyển Phát, vậy xác suất Phù Sư trong phủ có thể nghĩ được biện pháp cũng rất thấp.

Khiển Quyển Phát tạm thời không giết được Chu Phàm, nhưng Chu Phàm không thể cả đời đều như vậy.

- Chu huynh, ngươi cứ yên tâm, cho dù Phù Sư trong phủ không có cách nào...

Thanh âm của Lý Cửu Nguyệt truyền đến,

- Hiện tại ta đi tìm thúc phụ của ta, trong nhà hắn có không ít bảo vật, nói không chừng có thứ có thể đối phó Khiển Quyển Phát.

Chu Phàm có thể nghe ra ý quan tâm ẩn chứa trong thanh âm của Lý Cửu Nguyệt, trên mặt hắn lộ nụ cười,

- Đa tạ Lý huynh đã quan tâm như vậy.

- Đã vào lúc thế này còn có tâm tình nói những lời kỳ quái đó làm gì? Ngươi là bằng hữu của ta, ta đương nhiên phải quan tâm ngươi rồi.

Lý Cửu Nguyệt có chút rầu rĩ nói một câu,

- Ta đi đây, ngươi chờ ta trở lại.

Lý Cửu Nguyệt rất nhanh liền rời đi, Cát bộ đầu tới nói mấy câu với Chu Phàm, bảo Chu Phàm có cần gì thì có thể nói với hắn.

Chu Phàm hơi ngửa đầu nhìn sợi tóc đen xì vấn vít dày đặc trong không trung, hắn không hoàn toàn đặt hi vọng lên trên người Lý Cửu Nguyệt hoặc là Phù Sư của Nghi Loan Ti.

Vậy phải làm thế nào mới tốt đây?

Chu Phàm nâng tay trái, bắt lấy một tóc bồng bềnh, hắn dùng giật một cái, tóc này đã bị nhổ ra, ngay cả một lớp da đầu cũng bị kéo theo.

Chu Phàm nhìn dúm tóc dính máu này, đau đến khiến hắn nhíu mày.

Tóc biến dị còn ngoan cố hơn hắn nghĩ.

Hắn ném tóc đi, tóc ở trên đầu hơi run run, sau đó thì không thể nhúc nhích nữa.

Xem ra rời khỏi đầu hắn, những tóc này không thể sống sót nữa.

Khi Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn kiên nhẫn đợi một lúc, hắn dùng nhẹ tay chạm nhẹ vào vị trí dúm tóc bị hắn nhổ ra.

Vị trí đó vẫn loang lổ vết máu, không mọc ra tóc gì nữa.

- Thế này có thể làm được rồi.

Chu Phàm cười lạnh một tiếng, hắn cất đao vào vỏ, hai tay nhổ tóc.

Loại biện pháp nhổ tóc này không biết vì sao Vệ phù sư lại không nói đến, có lẽ là bởi vì không ai có thể ở dưới công kích của Khiển Quyển Phát lại vẫn có thể sống lâu như vậy, cho nên không ai phát hiện, hoặc có lẽ là xé hết cả da đầu xuống, quá tàn khốc đẫm máu, không ai có thể chịu được.

Nhưng bất kể là như thế nào, chỉ cần có hiệu quả thì hắn sẽ dùng.

Từng dúm tóc bị xé xuống, đỉnh đầu của hắn xuất hiện từng khối sẹo máu.

Khiển Quyển Phát còn lại càng điên cuồng hơn, chỉ là bất kể có làm như thế nào, nó cũng khó có thể thương tổn tới Chu Phàm phòng ngự siêu cường.

Có điều Chu Phàm vẫn đột nhiên dừng tay lại, bởi vì có một thanh âm vang lên trong đầu hắn.

- Ta là tóc của ngươi, vốn là một thể với ngươi, vì sao lại đối với ta như vậy? Ngươi không thương ta sao?

Đây là thanh âm nữ tử khóc.

Chu Phàm hơi ngẩn ra, hắn cũng không ngờ, Khiển Quyển Phát này còn tồn tại ý thức.

- Ta đương nhiên yêu ngươi.

Chu Phàm khẽ thở dài.

- Ta yêu ngươi chết đi được.

Sau đó trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ dữ tợn, hai tay còn nhanh còn ác hơn vừa nãy, không ngừng nhổ tóc mình.

Cuối cùng tất cả tóc đều bị giật xuống, đầu hắn đã máu chảy đầm đìa, không ngừng có đường máu thuận theo mặt chảy xuống.

Hắn nhìn giống như ác quỷ từ địa ngục hiện lên.

Cát bộ đầu và mấy bộ khoái ở ngoài cửa đều bị một màn trong phòng dọa sợ, bọn họ chưa bao giờ thấy người ác như vậy, giật hết tất cả tóc xuống, nghĩ thôi cũng thấy đau rồi.

Nhất là đỉnh đầu Chu Phàm vẫn còn huyết nhục mơ hồ.

- Chu lực sĩ?

Cát bộ đầu nhìn Chu Phàm, mắt lộ vẻ cảnh giác gọi một tiếng.

- Hả?

Chu Phàm nhướng mày, nhìn về phía Cát bộ đầu.

- Ngươi không sao chứ?

Cát bộ đầu nuốt nước miếng hỏi.

- Ta như vậy giống không sao à?

Chu Phàm từ trên người mình lấy ra một cái bình sứ, trong bình sứ là thuốc trị thương Nghi Loan Ti Phủ nghiên cứu chế tạo ra, hắn mở nút lọ đổ dược phấn vào đỉnh đầu,

- Cát bộ đầu, phiền ngươi lấy chút băng vải tới đây cho ta.

Bình Luận (0)
Comment