Cũng là vì vậy mà Chu Phàm mới bảo khí quỷ dừng tay, hắn lạnh lùng nói:
- Vì sao ta phải tha cho ngươi? Trừ khi ngươi nói cho ta biết ngươi là do ai phái tới?
- Ta. . . Ta. . . Không biết. . .
Nữ tử đó truyền ý thức tới,
- Ta là cùng một thể với ngươi, tóc ngươi khiến ta có ý thức, rất nhiều chuyện đều không hiểu.
- Ngươi không phải quái quyệt à? Sao lại biến thành cùng một thể với ta? Nếu ngươi còn nói bậy, ta sẽ giết ngươi.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ khinh thường.
- Trong nháy mắt ta sinh ra ý thức, cũng chỉ nhớ được tóc của ngươi, ta không nói dối.
Nữ tử ủy khuất lại truyền đến một đạo ý thức.
- Một khi đã như vậy, chúng ta là một thể, vì sao phải công kích ta?
Chu Phàm nhíu mày nói, hắn cũng không hiểu Khiển Quyển Phát này là thế nào, đừng nói là hắn, cho dù là Nghi Loan Ti Phủ sợ rằng cũng không biết nhiều về Khiển Quyển Phát.
- Không biết. . . Ta chỉ nhớ sứ mệnh của ta hình như là phải giết ngươi, nhưng hiện tại ta không dám, xin chủ nhân tha cho ta, ta khẳng định sẽ nghe lời.
Nữ tử cầu xin.
- Vì sao ta phải tin ngươi?
Chu Phàm cười lạnh, Khiển Quyển Phát này chính là có lịch sử phạm tội, hắn không cần thiết phải giữ thứ nguy hiểm như vậy ở lại bên cạnh mình, vạn nhất phản phệ thì hỏng bét.
Quái quyệt đáng tin, heo mẹ cũng biết leo cây.
Đây không phải là cố sự tình yêu mỹ lệ giữa thư sinh và quái quyệt, dẫu sao Khiển Quyển Phát không giống như khí quỷ, có thể dùng thủ đoạn để khống chế.
Sau khi Chu Phàm nghĩ ổn thỏa liền bảo khí quỷ giết quái quyệt đáng giận này.
Chỉ là Khiển Quyển Phát dường như nhận biết suy nghĩ của Chu Phàm, nó vội vàng phát tới một đạo ý thức:
- Chủ nhân không thể giết ta, ta là tóc ngươi sinh ra, nếu ta chết, chủ nhân cũng sẽ bệnh nặng một hồi, thậm chí sẽ mất mạng.
Điều này khiến Chu Phàm hơi ngây ra, hai mắt lạnh lùng nói:
- Dựa vào ngươi mà cũng muốn lừa ta á, không phải ngươi nói mình vừa có ý thức ư? Sao lại biết những cái này?
- Ta và tính mạng của chủ nhân là cùng một nhịp thở, cho nên trời sinh đã biết việc này.
Khiển Quyển Phát giải thích.
- Ngươi giết ta thì không sao à?
Chu Phàm nghiêm mặt nói.
- Cái này thì ta... Không biết.
Khiển Quyển Phát truyền đến ý thức, rụt rè nói.
Sắc mặt Chu Phàm trầm xuống, vạn nhất những gì Khiển Quyển Phát này nói là thật, vậy nguy rồi.
Hắn lờ mờ cảm thấy chuyện này không giống là giả, nếu Khiển Quyển Phát thực sự là quái quyệt kết hợp với tóc của hắn mà diễn sinh ra, Khiển Quyển Phát chết, nói không chừng thật sự sẽ khiến hắn giống như trúng nguyền rủa bệnh nặng một hồi.
Cái này không thể không đề phòng, có điều nếu không giết nó, cũng không thể mỗi ngày đều đề phòng tóc này phản phệ được.
Vậy hắn sẽ điên mất.
Chu Phàm trầm mặc một chút nói:
- Nếu ngươi có thế khiến ta cảm thấy là an toàn, ta có thể không giết ngươi, nếu không dù bị bệnh nặng một hồi, ta cũng phải giết ngươi.
- Cái này... Ta cũng không có cách nào cả.
Khiển Quyển Phát có chút bất đắc dĩ nói,
- Chủ nhân, ta không giết được ngươi, ngươi đừng lo lắng, ta thật sự cũng không dám nữa.
Chu Phàm bất lực, hắn từ trong phù đại lấy ra bốn tấm phù lục, lần lượt mở ra, sau đó bảo khí quỷ ném Khiển Quyển Phát vào trong phù lục.
- Chủ nhân, đây là ngươi muốn làm gì?
Khiển Quyển Phát có chút bất an nói.
- Ngậm miệng, ngoan ngoãn nằm ở bên trong, nếu ngươi dám từ bên trong đi ra, ta sẽ giết ngươi.
Chu Phàm lạnh lùng nói, hắn cuốn phù lục lại, bọc Khiển Quyển Phát vào.
Bốn đạo phù lục này là phù lục cấm chế quái quyệt, hắn chỉ hi vọng bốn đạo phù lục này có thể tạm thời phong tỏa Khiển Quyển Phát.
- Chủ nhân, không được, nếu ta rời khỏi thân thể của chủ nhân mười hai canh giờ, sẽ tự động tan ra mà chết.
Khiển Quyển Phát vội vàng cầu xin, muốn trở lại thân thể của Chu Phàm.
- Ngươi nghe rõ cho ta, hoặc nằm chờ ta nghĩ ra biện pháp giải quyết, hoặc hiện tại đi chết đi.
Phàm trầm giọng nói.
Khiển Quyển Phát bị phù lục bọc lại cuối cùng cũng đồng ý.
- Lão Huynh, trông chừng nó, nếu nó dám lộn xộn, nói cho ta biết.
Chu Phàm ném cuộn phù lục tới trước người Lão Huynh.
Lão Huynh phát ra một tiếng sủa tỏ ý biết rồi.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, nhìn cuộn giấy phù lục trầm mặc lặng lẽ, hắn nhìn một lúc, thu khí quỷ vào trong khí điền, nằm xuống giường, hiện tại hắn không có tâm tình cảm nhận biến hóa khi mình đã bước vào Thể Lực Sơ Đoạn.
Cách tan trực vẫn còn một đoạn thời gian rất dài, đoạn thời gian này không có ai quấy rầy hắn, hắn muốn đi vào Khôi Hà Không Gian.
Theo Chu Phàm tĩnh tâm lại, rất nhanh hắn đã thiếp đi.
Lão Huynh ở trong phòng ngẩng đầu nhìn Chu Phàm, hai mắt nó lại nhìn chằm chằm cuộn giấy.
Trong nháy mắt xuất hiện ở trên thuyền, Chu Phàm xoay người tìm kiếm thân ảnh của Yên Chi.
Rất nhanh hắn ở trên thuyền thấy một chiếc giường gỗ đỏ.