Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 53 - Chương 53. Vệ Cổ

Chương 53. Vệ cổ Chương 53. Vệ cổ

Hai người một chó xuyên qua nửa thôn đã dần dần tỉnh giấc, đứng trước một tiểu viện có hàng rào vây quanh.

- Nhất Mộc thúc, A Phàm, các ngươi tới rồi à.

Sầu Hầu từ trong tiểu viện đi ra, trong tay hắn cầm gậy trắng, trên đầu còn đội một cái vung nồi màu đen.

- Dậy sớm thế, Sầu Hầu.

Khóe miệng Chu Phàm giật giật cố nặn ra một nụ cười, tạo hình này của Sầu Hầu cũng quá khó coi rồi.

- Oa

Sầu Hầu nhìn lão cẩu dưới chân Chu Phàm, bảo:

- Đây là Lão Huynh mà cha ta nói à? Cha ta quá keo kiệt, không mua cho ta một con như vậy.

Trương Mộc Tượng đứng sau lưng Sầu Hầu gõ lên cái vung nồi trên đầu Sầu Hầu một cái:

- Đừng có lải nhải ở trước cửa nhà, đi mau đi không muộn.

Sầu Hầu không dám nói lung tung nữa, Chu Phàm cười nói:

- Mộc Tượng thúc.

Nếu không phải Trương Mộc Tượng ra mặt, Chu gia chưa chắc đã có thể mua được Lão Huynh.

Trương Mộc Tượng gật đầu, hắn lại khách khí chào Chu Nhất Mộc:

- Chu đại ca.

Số tuổi thọ của Sầu Hầu là ba mươi hai, cũng khó tránh khỏi phải vào đội tuần tra.

Bốn người cùng nhau đi tới ven thôn, Sầu Hầu và Chu Phàm đi phía sau, hắn cười hì hì giơ gậy trong tay về phía Chu Phàm nói:

- A Phàm, đây là vũ khí của ta, mấy ngày nay ta đều ở nhà luyện côn pháp.

Chu Phàm cầm lấy gậy trắng, trường côn màu trắng thuần thuận theo bàn tay truyền tới một trận hàn ý, giống như là cầm một khối hàn băng vậy.

Ánh mắt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Gậy này...

- Đây là từ thân chính của Hàn Cốt Bạch Thụ nhà ta vót thành, ta gọi nó là Hầu Côn.

Sầu Hầu đắc ý nháy mắt mấy cái.

Hàn Cốt Bạch Thụ?

Chu Phàm chưa từng nghe qua loại cây này, hắn đưa lại Hầu Côn cho Sầu Hầu.

Hầu Côn hiển nhiên là chuyên môn chế tác cho Sầu Hầu, bởi vì Hầu Côn hoàn toàn là cao tới lông mày Sầu Hầu.

Gậy trước nay là cao tới lông mày thì sử dụng mới linh hoạt thuận tay, cho nên mới có cách nói tề mi côn.

Chu Phàm cao hơn Sầu Hầu nửa cái đầu, muốn dùng Hầu Côn này, hiển nhiên sẽ ngắn đi không ít, nếu sử dụng sợ rằng sẽ có chút không thuận tay.

- Hàn Cốt Bạch Côn, ngươi đúng là bạo tay.

Chu Nhất Mộc nghe thấy đối thoại của hai vị thiếu niên, hắn có chút kính nể nói với Trương Mộc Tượng,

- Lão Trương gia làm thợ mộc ba đời, trồng được một gốc Hàn Cốt Bạch Thụ như vậy, lần trước có người ra giá tiền cao ngươi cũng không muốn bán, không ngờ lại dùng ở trên người Sầu Hầu.

Trương Mộc Tượng nhếch miệng cười cười:

- Nếu Hầu nhi mà chết, bà nương nhà ta sẽ không sinh con nữa, trong nhà sẽ tuyệt hậu, còn coi cây đó như bảo bối không nỡ chặt, ta đoán các lão tổ tông của Trương gia, sẽ tức giận đến từ trong mộ chui ra đánh chết ta mất.

Trương Mộc Tượng nghe tiếng gà gáy ở cách đó không xa, trên mặt hắn lộ ra một tia bất đắc dĩ, nói:

- Đáng tiếc là Hàn Cốt Bạch Thụ quá cứng, quá phí đao phủ, vì chặt nó thành gậy thích hợp, ba huyền tệ trong thôn cấp cho và tiền trong nhà, cơ hồ đều phải ném vào, mới miễn cưỡng chế được nó thành trường côn, bằng không chắc cũng mua cho Hầu nhi một con như Lão Huynh rồi.

- Thế được rồi, Hàn Cốt Bạch Côn có thể đả thương quái quyệt, có nó Sầu Hầu sẽ không sao.

Chu Nhất Mộc hơi gật đầu nói.

Chu gia nghĩ biện pháp để Chu Phàm học võ với Lỗ Khôi trước, lại tìm một lão cẩu, bên Trương Mộc Tượng cũng hao hết tâm tư.

- Chỉ hi vọng là vậy.

Trương Mộc Tượng thở dài nói,

- Có đôi khi cảm thấy ông trời tặc này rát bất công, Sầu Hầu nhà ta và A Phàm nhà ngươi, bình thường cũng không làm chuyện gì xấu, lại thành loại đoản mệnh, đời này coi như xong rồi.

Sắc mặt Chu Nhất Mộc đờ đẫn, hắn nhìn sương mù mơ hồ phía trước, chậm rãi nói:

- Ta từng nghe một người nói, phúc họa tương y, sau này rồi sẽ tốt hơn.

Khi nói chuyện, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.

Hiện ra ở trước mắt bọn họ là một bình địa rộng hai mẫu, bên cạnh bình địa có một căn phòng nhỏ, ở giữa bình địa đặt một cái trống lớn, không có giá trống, đáy trống đút vào bùn đất để đứng được, màng trống vàng như nếnư cao một trượng.

Trống này hoàn toàn hấp dẫn tầm mắt của Chu Phàm, hắn đúng là chưa từng thấy trống lớn như vậy, cạnh trống khắc phù văn chi chít.

- Trống này...

Chu Phàm nhìn về phía Chu Nhất Mộc.

- Đây là Vệ Cổ trong thôn, sớm đã liền thành một thể với Tam Khưu Thôn, mang tới tác dụng thủ vệ Tam Khưu Thôn, những quái quyệt đó không dám tùy tiện tiến vào thôn, đại bộ phận là vì sự tồn tại của Vệ Cổ.

Chu Nhất Mộc nghiêm túc giải thích.

Chu Phàm có chút kinh ngạc nói:

- Chỉ dựa vào trống này thôi à?

Tuy trống rất lớn, số lượng phù văn ở cạnh trống cũng kinh người, nhưng nhiều chỗ kỳ dị hơn thì Chu Phàm lại không nhìn ra được.

Bình Luận (0)
Comment