Cho đến khi Nghi Loan Ti hạ lệnh tạm thời di tản khỏi Thiên Lương Thành, hắn cũng hiểu được tính nguy hiểm của việc này.
Lý Lương Thái Sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, thong dong điềm tĩnh sai người mau chóng di chuyển.
Nhưng Lý Lương Thái vẫn lo.
Hắn là lo cho Lý Cửu Nguyệt đang ở Nghi Loan Ti.
Nếu Lý Cửu Nguyệt ở trong sự kiện quái quyệt cấp Hắc Lệ tập kích này chịu tổn thương gì, vậy cho dù hắn chạy ra khỏi thành bình yên vô sự, cũng có ích lợi gì?
Một khi không tốt, hắn cũng phải chôn cùng Lý Cửu Nguyệt.
Vị nghĩa huynh đó của hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì.
Vấn đề là Lý Cửu Nguyệt nhìn thì dễ nói chuyện, lại căn bản sẽ không nghe hắn.
Bằng không với tài lực và nhân mạch của hắn, hiện tại cũng có biện pháp chuộc vị tiểu tổ tông đó ra khỏi Nghi Loan Ti cùng bỏ chạy.
Lý Lương Thái ở trong phòng trang hoàng xa hoa gấp đến độ đi đi lại lại, ba quản gia đứng bên cạnh mặt cũng lộ vẻ lo lắng, nhưng bọn họ lại không biết vì sao lão gia vào lúc thế này rồi còn không mau rời khỏi.
Dẫu sao ngay cả Nghi Loan Ti cũng không biết Hắc Lệ Quái Quyệt lúc nào sẽ đột nhiên ấp ra.
- Lão gia...
Đại quản gia không nhịn được, muốn mở miệng khuyên lão gia nhà mình ra ngoài thành tị nạn.
- Lưu lại hai phần ba võ giả trong phủ cho ta, bảo bọn họ ở trong thành bảo vệ Cửu Nguyệt thiếu gia.
Lý Lương Thái khẽ cắn môi, cắt ngang lời đại quản gia, mở miệng nói.
Ba vị quản gia vừa nghe vậy đều biến sắc, lập tức quỳ xuống dập đầu khuyên bảo.
Ngoài thành hiện tại là một mảng hỗn loạn, cũng không an toàn, nếu thiếu hai phần ba võ giả, ai tới đảm bảo an toàn cho người và tài vật của Lý phủ ?
- Lão gia, sinh tử của chúng ta không quan trọng, nhưng nếu thiếu hai phần ba võ giả, an toàn của lão gia và các cùng phu nhân sẽ không thể được bảo đảm hoàn toàn, xin lão gia cân nhắc.
- Lão gia, không bằng để ta đi khuyên nhủ Cửu Nguyệt thiếu gia...
- Lão gia...
Ba vị quản gia mồm năm miệng mười khuyên bảo.
- Ngậm miệng.
Sắc mặt Lý Lương Thái xanh mét, phẫn nộ quát.
Ba vị quản gia lập tức ngậm miệng, bọn họ không biết vì sao Lý Lương Thái lại coi trọng đứa cháu bà con xa đó như vậy, coi trọng đến mức sinh mệnh của mình cũng không để ý.
- Bên ngoài có nhiều võ giả của thương nhân và một nhánh đội tuần tra, có thể có nguy hiểm gì? Nghe ta, mau đi an bài võ giả thích hợp lưu lại.
Sắc mặt Lý Lương Thái hơi dịu đi ngươi.
Bên ngoài quả thật có không ít người, chỉ là một khi nguy hiểm phát sinh, sợ rằng chính là ai quét tuyết trước cửa nhà nấy, ai còn có tâm tư mà giúp ngươi khác?
Lời này của Lý Lương Thái chỉ là tự an ủi mà thôi.
Chỉ là lời nói của Lý Lương Thái như chém đinh chặt sắt, không được nghi ngờ, ba vị quản gia cũng không dám khuyên nữa, đại quản gia uyển chuyển nói:
- Ta sợ những võ giả đó không chịu lưu lại.
- Vậy đưa thêm tiền cho đến khi có người nguyện ý lưu lại mới thôi.
Hai tay Lý Lương Thái giơ lên cao, kích động lớn tiếng nói,
- Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, nhưng phải bảo vệ an toàn cho hiền chất của ta, nếu hắn mất một sợi tóc, ta sẽ không tha cho bọn họ.
...
- Sư phụ, sư phụ...
Thanh âm của tiểu sa di trong khách sạn dồn dập gọi, cũng không ngừng gõ cửa.
- Liễu Chính, chuyện gì mà hoang mang hốt hoảng như vậy, loạn cả phật tâm của mình rồi.
Cửa được kéo ra, Tịnh Vân hòa thượng lạnh lùng hỏi.
Liễu Chính bị sư phụ trách hỏi, vội vàng bình tĩnh lại, khiến bản thân tận lực không hoang mang nữa,
- Sư phụ, trong thành xuất hiện quái quyệt cấp Hắc Lệ, chưởng quỹ khách sạn bảo chúng ta mau ra khỏi thành tránh đi một chút, để tránh bị quái quyệt công kích.
Liễu Chính theo sư phụ nhiều năm như vậy, lại chưa từng về Tiểu Phật Tự, thiên phú của hắn không tốt, ngay cả võ giả cũng không phải, cho nên rất sợ hãi những tồn tại như quái quyệt.
Tịnh Vân không nói gì, hắn chỉ quay đầu nhìn về phía đông, thở dài nói:
- Là U Minh Nha, một khi đã như vậy, chúng ta ra khỏi thành thôi.
Liễu Chính nghe mà có chút mơ hồ, hắn không biết vì sao sư phụ một mực ở trong phòng không ra lại biết tên của quái quyệt cấp Hắc Lệ đó?
Có điều những cái này không phải chuyện quan trọng, quan trọng nhất là trước tiên ra ngoài thành đã, hắn rất nhanh liền thu liễm tâm tư, giúp sư phụ thu thập hành lý.
Trong Thiên Lương Thành hỗn loạn ồn ào, cho dù ở trong Nghi Loan Ti Phủ cũng có thể lờ mờ nghe thấy.
Chỉ là Nghi Loan Ti không quản được những cái này, chỉ có thể để cho Thiên Lương Lý Nha cùng với đội tuần tra đi xử lý.
Ba vị Tứ An Sứ Yến Quy Lai sau khi từ bên ngoài trở về, vội vàng hạ lệnh gọi tất cả võ giả trong phủ tới đại sảnh tập hợp, sau đó ba người và tiểu đội tám người lúc trước tiến vào một phòng nghị sự thương lượng đối sách.
Bên ngõ nhỏ biến dị đã bắt đầu bố trí từng tầng cấm chế phù lục.