Tiểu Quyển tóm ống quần Chu Phàm, sau đó bắt đầu nhảy lên, rất nhanh liền trở về trên đầu Chu Phàm.
Chu Phàm chỉ cảm thấy da đầu ngứa, có từng sợi tóc như măng mọc sau mưa dài ra.
- Tóc dài ra rồi.
Trong lòng Chu Phàm mừng rỡ, có điều hắn hơi sờ tóc của mình một chút, cảm thấy có chút đau tay.
Hắn cảm thấy không thích hợp, vội vàng cầm lấy gương trong phòng ra soi.
Sau đó hắn triệt để ngây đơ.
Gương chiếu, tóc hắn đúng là dài ra, chỉ là từng sợi tóc dựng đứng lên, có thể nói giống như gai xương rồng, cũng có thể nói là giống như bụi gai.
Đầu triệt để phát nổ, cũng không thể giống như cái lược thế này.
- Cho dù là tóc giả, vậy cũng phải biến cho đẹp một chút, Tiểu Quyển ngươi làm vậy là có ý gì?
- Mau ép tóc xuống cho ta.
Chu Phàm nhìn cái đầu phát nổ này của mình, khóe mắt giật giật, mở miệng nói.
- Chủ nhân, không được, Tiểu Quyển chỉ có thể làm được đến loại trình độ này thôi.
Tiểu Quyển có chút ủy khuất nói,
- Lực lượng của ta quá mạnh, ký sinh ở trên tóc của chủ nhân chính là như vậy.
- Đồ ngu ngốc này, thu hồi cho ta, như vậy bảo ta làm sao ra ngoài gặp người khác?
Chu Phàm khóc không ra nước mắt, đi ra ngoài sẽ khiến người ta cười chết mất.
Còn không bằng tiếp tục đầu trọc còn hơn.
- Chủ nhân, không phải là Tiểu Quyển không giúp ngươi, là ngươi không cần.
Tóc Tiểu Quyển nhanh chóng thu lại.
Chu Phàm nhìn bộ dạng đầu trọc của mình ở trong gương, thầm thở dài, muốn mọc tự nhiên dài ra, e là không được rồi.
Chỉ có thể để sau này lại nghĩ biện pháp.
Lạc Thủy Hương Quản hạt mười hai lý xưa nay đầm nước phong phú, sông hồ nhiều.
Cho dù là Thiên Lương Lý hẻo lánh cằn cỗi nhất cũng có mấy con sông uốn lượn chảy qua.
Mười một lý còn lại của Lạc Thủy Hương, cũng không thiếu đầm lầy.
Trong đó, ở chỗ nối nhau giữa Thiên Lương Lý và Thao Lan Lý có một rừng đầm lầy rộng lớn.
Rừng đầm lầy này được gọi là Hủ Cốt Chiểu Trạch, ngụ ý một khi người đi vào phiến rừng đầm lầy này, sẽ khó có thể đi ra, chỉ có thể trở thành một đống xương cốt thối rữa trong đầm lầy.
Hủ Cốt Chiểu Trạch được Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti bình xét cấp bậc là nguy hiểm chi địa, nơi có thể được bầu thành nguy hiểm chi địa, võ giả bình thường cũng không dám tùy tiện đặt chân, nơi này luôn hiếm vết chân người.
Lúc này có một nam tử dáng người thấp lùn đầu đội đấu lạp đang hành tẩu trong Hủ Cốt Chiểu Trạch.
Trên người khoác áo mưa từ giấy mỡ bò cắt thành, dáng người hắn thấp lùn chỉ cao hơn bốn thước, động tác lộ ra có chút buồn cười.
Bàn chân giẫm lên bèo lầy lội, làm bắn lên từng giọt nước, rơi xuống giấy mỡ bò che chân lại nhanh chóng chảy xuống.
Mặt giấy mỡ bò thỉnh thoảng lại dính bọt nước trên lá cây trong rừng, cũng cấp tốc rơi xuống.
Hắn chỉ yên lặng tiến về phía trước, ở loại nguy hiểm chi địa Hủ Cốt Chiểu Trạch này, hắn vừa không cố ý ẩn tàng bản thân, cũng không cố ý đi vòng tránh một số chỗ nguy hiểm.
Hắn đi rất thoải mái, giống như là về nhà mình vậy, một đường thẳng tắp tiến về phía trước.
Thủy khí tràn ngập, ánh mặt trời cũng khó có thể chiếu vào trong rừng dầm lầy u ám, bởi vì nam tử thấp lùn hành tẩu, mà thỉnh thoảng có tiếng gầm quái dị vang lên.
Trong rừng có thể nhìn thấy từng đôi đồng tử màu sắc khác nhau đang tham lam nhìn chằm chằm nam tử béo lùn.
Chỉ là chúng ngửi được mùi dầu vừng béo ngật từ trong cơ thể nam tử béo lùn phát ra.
Mùi này khiến chúng không dám công kích nam tử béo lùn, tới rồi lại đi.
Nam tử béo lùn giống như không nhìn thấy chúng, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Càng đi càng sâu, chỉ là cuối cùng có một tiểu đạo chật hẹp khiến hắn có thể đi qua.
Cũng bởi vì đi vào chỗ sâu nhất, dần dần có quái quyệt lớn mật dám đi theo nam tử béo lùn, bước chân chúng nhẹ nhàng chậm chạp, trong đồng tử lớn nhỏ không đồng nhất có một chút do dự rối rắm.
Có điều chúng vẫn không dám tiến lên, theo một đoạn liền dừng chân, không dám vào sâu nữa.
Khóe miệng trắng rữa của nam tử béo lùn dưới Đấu lạp lộ ra một tia châm biếm, hắn sớm đã quen thuộc với tập tính của những quái quyệt này.
Chỉ là rất nhanh nam tử béo lùn dừng chân, sắc mặt biến thành ngưng trọng.
Phía trước có một thân ảnh cao ba trượng chặn hắn lại.
So sánh với thân ảnh đứng trong cây rừng, hắn lộ ra rất không bắt mắt.
Thân ảnh cao lớn mà quái dị.
Hai người lẳng lặng giằng co.
- Cự Lâu, ngươi muốn ăn ta à?
Dưới đấu lạp truyền ra một thanh âm bình tĩnh, hỏi.
- Cự Lâu, nếu ngươi muốn ăn ta thì cứ tới đây, nếu không muốn, vậy phiền nhường đường.
Nam tử dáng người thấp lùn lại thản nhiên nói.
Quái quyệt được gọi là Cự Lâu quay đầu nhìn về phía sau, nó vừa quay người, lại rơi ra một tầng lá.
Nam tử béo lùn im lặng đứng đó, Cự Lâu cuối cùng không nhấc chân tiến về phía trước, mà là xoay người đi đến rừng rậm bên trái.