Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 576 - Chương 576. Trốn

Chương 576. Trốn Chương 576. Trốn

Hắn đang nghĩ nếu có thể phá được cửa thành bắc, ít nhất sẽ có một bộ phận người có thể chạy trốn ra ngoài thành.

Chỉ là rất nhanh hắn lại từ bỏ suy nghĩ không thực tế này, Thanh Thủ Cô không phải có thể thanh trừ trong thời gian ngắn, nếu hắn công kích cửa thành, rất nhanh sẽ bị Ma Cô Tiểu Yêu che trời phủ đất vây công.

Có điều Chu Phàm vừa nhấc chân lại dừng chân.

Bởi vì một thân ảnh mập mạp thân mặc giấy mỡ bò đang bước về phía hắn.

Ánh mắt Chu Phàm nhìn quét xung quanh một chút, sau khi xác nhận chỉ có thân ảnh mập mạp đó đang chậm rãi đi tới, hắn mới thở phào.

Thân thể của Chu Phàm có tử kim quang mang lan ra, triệt để bao phủ lấy hắn.

Nếu tới quá nhiều, vậy hắn chỉ có thể vội vàng bỏ chạy.

Thân ảnh mập mạp càng lúc càng trở nên rõ ràng, chính là Trư Man Tử.

Chu Phàm nhận ra đây là nhi tử lúc trước đứng ở bên cạnh Ma Tổ.

Trư Man Tử lắc lắc cái đầu hình cầu dẹt, nó nhếch miệng bật cười, răng tinh mịn bén nhọn lộ ra rất dữ tợn.

Nó không nói gì, hai chân giậm một cái, chỗ bị giẫm lập tức lún xuống một cái hố nhỏ, nó giống như một cái bóng trong chớp mắt đã tới trước người Chu Phàm.

Cặp móng vuốt giống như gấu của Trư Man Tử nắm lại một quyền đánh tới Chu Phàm.

Quyền đầu cổ quái xé rách không khí, mang theo một cỗ cuồng lưu.

Dưới Cuồng phong gào thét, Chu Phàm bị quyền đầu vô cùng cương mãnh hoàn toàn bao phủ.

Bốp một cái, thân ảnh của Chu Phàm trở nên vặn vẹo, hắn triệt để biến mất dưới quyền đầu của Trư Man Tử.

Cái mặt trắng đầy nếp nhăn của Trư Man Tử không có bất kỳ biến hóa gì, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của nó chỉ chậm rãi dao động, đột nhiên xoay người, đánh tới một quyền.

Chu Phàm đã xuất hiện ở phía sau nó, cự đao trong tay chém thẳng xuống, toái mang (vụn ánh sáng) màu vàng trên lưỡi đao bay tán loạn.

Quái quyền và lưỡi đao va chạm với nhau phát ra một tiếng ầm, nền đá dưới chân hai người nứt từng đoạn.

Chu Phàm và Trư Man Tử đều lui về phía sau mấy bước.

Lão Huynh chậm rãi chạy bên cạnh, loại chiến đấu trình độ này nó căn bản không thể nhúng tay.

Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, hắn nhìn quyền đầu bị cự đao làm cho lõm xuống của Trư Man Tử đang chậm rãi khôi phục lại.

- Một đao này của ngươi không tồi, nhưng vẫn không thể khiến ta bị thương.

Trư Man Tử trầm giọng cười lạnh, trong mắt nó hỏi một tia kiêng kị.

Võ giả của Nghi Loan Ti này còn mạnh hơn nó nghĩ, chỉ là thân pháp thuấn di đó, trong võ giả nhân loại nó từng giết là không có ai tốc độ di chuyển nhanh như vậy.

Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh, đàn Ma Cô Yêu khác với đàn quái quyệt khác, năng lực của chúng có điểm giống nhau cũng có chỗ khác nhau, trong đó một điểm giống nhau chính là thân thể của chúng khá là cứng cỏi, cho dù là binh khí có phù lục cũng rất khó xuyên phá.

Ma Cô Yêu Cấp Bạch Lệ này không ngờ là ngay cả Lợi Kim Phù cũng không thể phá được phòng ngự của nó.

Miệng Trư Man Tử bỗng nhiên nứt ra bốn cánh hoa, từ trong đó phun ra ba bóng trắng.

Ba bóng trắng lấy Chu Phàm làm trung tâm trình ra hình tam giác rơi xuống đất, mọc thành ba cái nấm hình cầu màu trắng có một đôi quái thủ.

Sáu đôi quái thủ vươn về phía Chu Phàm.

Đây là năng lực thiên phú đặc biệt của Trư Man Tử - Triền Triền Cô, tay vươn ra đó có thể trói lấy người.

Ba mặt bị vây, nếu Chu Phàm muốn chạy trốn chỉ có thể chạy về phía trước.

Nhưng hai chân Trư Man Tử lại giẫm một cái, gạch đá dưới chân vỡ vụn, thân thể giống như ảo ảnh công tới Chu Phàm, nó ở trong năm huynh đệ là lấy làm kiêu ngạo vì khí lực to lớn nhất, lại thêm phòng ngự gần như vô địch, trong quái quyệt cấp Bạch Lệ, cũng rất khó có tồn tại dám trêu chọc nó.

- Xem ngươi trốn đi đâu?

Song trảo của Trư Man Tử đánh tới, làm dâng lên tiếng gió vù vù.

Chu Phàm nhìn thì rơi vào khốn cảnh lại vẫn sắc mặt hờ hững, hắn chém ra một đao, trong nháy mắt đao chém ra, có hỏa diễm màu lam sinh ra, lại có chân khí màu trắng lượn lờ trên thân đao.

Một đao kết hợp ba loại lực lượng khiến đôi mắt nhỏ như đậu xanh của Trư Man Tử bỗng trợn to, mặt trắng phủ kín nếp nhăn của nó lại run lên.

Đao như sấm sét xẹt qua không trung mưa rơi, nhanh tới tuyệt luân, nó không thể né tránh.

Đao cắt qua quyền đầu, hạ xuống người nó.

Ở giữa cái đầu màu nâu hình cầu dẹt có một đường đao hiện ra, đường đao không ngừng kéo xuống phía dưới, trong mắt xanh lục của Trư Man Tử đầy vẻ không thể tin nổi.

Nó tách ra hai bên, máu màu nâu phun tung toé.

Chu Phàm chỉ liếc nó một cái, đao trong tay bổ về phía sau, xoẹt một tiếng chém đứt quái thủ của ba Triền Triền Cô, lực lượng của Lợi Kim Phù dâng lên, khuấy nát thân thể Triền Triền Cô.

- Vì sao ta phải trốn?

Lúc này Chu Phàm mới lạnh lùng nói.

Trư Man Tử lại không nghe được nữa.

Bình Luận (0)
Comment