Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 596 - Chương 596. Đề Danh

Chương 596. Đề danh Chương 596. Đề danh

- Cần câu gì có thể câu lên linh vật tẩy tủy?

Chu Phàm trước tiên bỏ qua vấn đề số lượng sâu xám lớn không đủ, hắn lại hỏi.

- Cái này không nói chắc được, linh vật tẩy tủy hình thái khác nhau, theo ta thấy, trừ cần câu đen xì đại biểu cho điển tịch không quá có khả năng ra, sáu cần câu còn lại đều có khả năng câu lên linh vật tẩy tủy.

Yên Chi có chút vui sướng khi người khác gặp họa nói.

Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, linh vật tẩy tủy có thể là người khác luyện chế ra, ví dụ như Tẩy Tủy Thủy, Tẩy Tủy Linh Tửu, cho nên cần câu tím nhạt có thể câu lên dược vật là không khó lý giải.

Linh vật tẩy tủy cũng có khả năng là thiên nhiên sinh trưởng, đại biểu cho cần câu xanh lục câu linh thực cùng với cần câu đỏ rực đoán tài, hắn cũng có thể lý giải.

Cần câu xám đậm tùy cơ thì càng không cần phải nói.

Nhưng cần câu trắng bạc khí vật cùng với cần câu vàng rực hư vô thì có liên quan gì? Hai cần câu này đều có thể câu lên linh vật tẩy tủy?

Chu Phàm hỏi ra nghi vấn trong lòng với Yên Chi.

- Có linh tửu là Nhưỡng Tửu Đại Sư ủ để tẩy tủy, có một số khí vật đặc biệt do Phù Sư hoặc Luyện Khí Đại Sư luyện chế cũng có thể tẩy tủy, cho nên cần câu trắng bạc có thể câu lên linh vật tẩy tủy thì có gì thần kỳ?

Yên Chi giải thích nói.

- Về phần cần câu hư vô, thứ câu lên là vật không nhìn thấy, có một số linh vật tẩy tủy vốn là không nhìn thấy không sờ được, tự nhiên cũng được quy về vật hư vô.

Chu Phàm nghe mà sửng sốt, hắn đúng là không thể tưởng tượng có linh vật tẩy tủy gì là không nhìn thấy không sờ được.

Yên Chi có chút bực mình nói:

- Ngươi chưa từng thấy không có nghĩa là không tồn tại, về phần có linh vật tẩy tủy nào là thuộc về hư vô, nếu ngươi may mắn câu lên thì từ nhiên sẽ biết.

Chu Phàm thấy Yên Chi không muốn nói tỉ mỉ, không tiếp tục truy hỏi, mà là vẻ mặt khó xử nhíu mày, sáu căn cần câu đều có khả năng câu lên linh vật tẩy tủy, phạm vi Yên Chi cung cấp cũng quá rộng, hắn trong nhất thời cũng không biết nên chọn cần câu nào mới thích hợp?

Đối với vấn đề nên làm thế nào để câu lên linh vật tẩy tủy, Chu Phàm không nóng lòng suy nghĩ đáp án, hắn càng không nóng long để thuyền đi tới mười mét.

Dẫu sao số lượng sâu xám lớn hiện tại của hắn vẫn quá ít, cho dù may mắn một lần câu lên được linh vật tẩy tủy thích hợp, cũng không đủ sâu xám để đổi công pháp tẩy tủy từ chỗ Yên Chi.

Chu Phàm cũng không có ý đổi công pháp tẩy tủy trước, hắn sẽ lựa chọn câu cá trước, vạn nhất trước khi câu lên linh vật tẩy tủy lại câu lên công pháp tẩy tủy đứng đầu, vậy hắn sẽ không cần đổi công pháp tẩy tủy của Yên Chi.

Mấu chốt là trước tiên dự trữ đủ sâu xám lớn, ít nhất phải hơn bốn trăm con mới đủ. . .

Chu Phàm lại cảm thấy đau đầu, số lượng sâu xám đúng là bao nhiêu cũng không đủ tiêu hao.

Ngày hôm sau ngủ dậy, Chu Phàm mang theo Lão Huynh ra ngoài,tới quán ăn sáng ngày xưa.

Phụ nhân của quán ăn rất may mắn, không bị thương trong lần tập kích này của Ma Cô Yêu.

Con người chính là như vậy, chỉ cần không chết, vậy dù sao cũng phải phải tiếp tục sinh kế để duy trì sinh hoạt, quán ăn này chỉ là một ngày sau đã mở quán bình thường.

Lý Cửu Nguyệt thường thường là tới sớm hơn Chu Phàm một chút, hắn nhìn thấy Chu Phàm, nụ cười sáng lạn vẫy tay với Chu Phàm,

- Chu huynh, sớm thế.

- Lý huynh.

Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép, ngồi xuống.

Hắn nhìn Lý Cửu Nguyệt ném một cái bánh bao thịt cho Lão Huynh, trong lòng vẫn không nhịn được mà có một cỗ cảm giác xấu hổ.

Cho dù là vì nguyên nhân của Thất Thải Tình Thạch, nhưng sau khi hắn vừa nghĩ tới mình hoài nghi Lý Cửu Nguyệt là nữ, lại có loại hành vi xấu hổ đó, đúng là khiến hắn khóc không ra nước mắt.

Nhất là sắc mặt Lý Cửu Nguyệt vàng như nến, mày thô mắt to, toàn thân lôi thôi, thỉnh thoảng lại móc mũi, móc xong nói không chừng ở nhà còn có thể cởi giày móc móng chân, một kỳ nam tử như vậy, cho dù hắn thực sự là nữ phẫn nam trang...

Chu Phàm cảm thấy lợm giọng, mẹ nó, Thất Thải Tình Thạch mà Yên Chi đưa đúng là hại hắn tới thảm.

Lý Cửu Nguyệt thấy Chu Phàm nhìn hắn, hắn lại cười, lộ ra hàm răng trắng bóc:

- Chu huynh à Chu huynh, ngươi lại thất thần rồi, có phải vẫn trầm luân trong mị lực của ta không thể tự thoát ra không? Ngươi nhất định phải nhớ kỹ ta là một nam nhân, chớ có lẫn lộn đấy.

Chu Phàm không nhịn được, hắn ọe một tiếng cúi người nôn khan.

Lý Cửu Nguyệt vội vàng đi tới vỗ vỗ lưng Chu Phàm, thở dài nói:

- Sao mà thảm thế, không ngờ Chu huynh ngươi vì ta mà cơm nước không ngon, không có khẩu vị đến mức nôn mửa, đáng tiếc ta là thân nam nhi, lại chỉ thích đại tiểu cô nương như hoa như ngọc...

Bình Luận (0)
Comment