- Tất cả?
Trên mặt Lỗ Khôi lộ ra vẻ giễu cợt,
- Đây cũng là điều ta muốn nhắc nhở các ngươi, Tiểu Diễm Phù tuyệt không phải vạn năng, phải tự mình học được phán đoán tình thế để ứng đối quái quyệt.
Sắc mặt Chu Phàm có chút khó coi, ý tứ trong lời nói của Lỗ Khôi chính là Tiểu Diễm Phù không dùng tốt như trong tưởng tượng của hắn, ít nhất là không thể dùng như súng ở kiếp trước, không có kẻ địch nào có thể dùng nhục thân để đỡ đạn, nghĩ đến đây trong lòng Chu Phàm lại cảnh giác thêm một chút.
Tiếp theo ba người mới bọn Sầu Hầu cũng hỏi mấy vấn đề, có điều đại thế mà nói, vẫn là Chu Phàm hỏi nhiều nhất.
Vị đội trưởng Lỗ Khôi này cũng coi như là tận trách, kiên nhẫn giải đáp tất cả vấn đề cho bọn họ.
Sau khi hỏi xong vấn đề có thể nghĩ ra, Lỗ Khôi lại bảo bọn họ tự thử các thao tác dán phù lục và tháo phù lục trên binh khí.
Sau khi hoàn thành những cái này, đã là gần giữa trưa.
Lỗ Khôi lại nói với bốn người Chu Phàm:
- Những gì có thể dạy đều dạy hết cho các ngươi rồi, đội tuần tra trừ phó đội trưởng và ta ra, bất kỳ ai giữa trưa cũng không thể về nhà, điểm này khi vào đội đã từng nói rồi, nếu đói bụng, chỉ có thể ăn một số lương khô, hiện tại các ngươi có thể nghỉ ngơi một lát, đợi an bài cho các ngươi theo người trong đội đi tuần tra.
Chỉ là thời gian huấn luyện một buổi sáng đã lộ ra rất gấp gáp, cho dù là trong lòng Lỗ Khôi cũng có chút bất đắc dĩ, bởi vì đội tuần tra thiếu người, hiện tại đang ở vào trạng thái có vài lỗ hổng không có người giám sát.
Nhìn thì không sao, một khi chân chính gặp chuyện không may, vậy thì cái gì cũng chậm rồi, những lỗ hổng này phải mau chóng được tu bổ.
Lỗ Khôi dặn bọn họ đừng rời khỏi doanh địa, sau đó xoay người rời đi.
Trong nhà bốn người Chu Phàm đều chuẩn bị lương khô cho bọn họ, sau khi Lỗ Khôi rời khỏi, bốn người ngồi dưới bắt đầu ăn lương khô.
Đều là thiếu niên, đương nhiên là có đề tài để tán gẫu.
Lý Nhị Lư nhìn Sầu Hầu nói:
- Sầu Hầu, ngươi học Tô Tỉnh Tứ Thức với A Phàm, học được mấy thức rồi?
Sầu Hầu vừa nhai lương khô vừa cười nói:
- Chỉ học được một thức.
Lý Nhị Lư nói với vẻ khinh thường:
- Chỉ học được một thức, là ngươi quá ngu hay là A Phàm không biết dạy, hơn nữa Lỗ đội trưởng nói, Tô Tỉnh Tứ Thức mỗi người luyện đều không giống nhau, hiệu quả cũng khác nhau, ta đã học được ba thức, cảm giác khí lực có tăng trưởng.
- Về phần Hà Tào còn nhanh hơn ta, học được bốn thức, nếu A Phàm không biết dạy, hay là ngươi tìm cơ hội học lại với Lỗ đội trưởng thì tốt hơn, để tránh lãng phí thời gian.
Sầu Hầu có chút tức giận phản bác:
- Chỉ học được một thức Mãnh Hổ Thân Yêu không phải là A Phàm không biết dạy, hơn nữa A Phàm bảo ta học với hắn, khẳng định sẽ không hại ta, ta cảm thấy hiệu quả truyền thụ của A Phàm còn tốt hơn Lỗ đội trưởng, nếu không A Phàm sẽ không bảo ta học cùng hắn.
Lý Nhị Lư hừ một tiếng, cảm thấy Sầu Hầu ngu không ai bằng, Hà Tào ngẩng đầu nhìn Sầu Hầu với vẻ kỳ quái, lại nhìn nhìn Chu Phàm, cuối cùng không nói gì, cúi đầu yên lặng ăn lương khô.
Chu Phàm ở bên cạnh chỉ cười không nói gì, Sầu Hầu này nhìn thì ngốc, nhưng trong lòng lại tuyệt không ngốc.
Chu Phàm cũng không để ý tới lời nói của Lý Nhị Lư, thậm chí cả ý định cãi lại cũng không có, có điều khiến hắn có chút kinh ngạc là Hà Tào không ngờ học được Tô Tỉnh Tứ Thức, tốc độ này có chút kinh người.
Đương nhiên Chu Phàm chỉ lo dạy Sầu Hầu, không lưu ý tới chuyện học tập của bọn họ, cũng không biết 'Học được' mà bọn họ nói là có thể đạt tới trình độ nào?
Lý Nhị Lư kích động nói tiếp:
- Lỗ đội trưởng nói nếu chúng ta chăm học khổ luyện, nói không chừng có thể bước vào một cảnh giới gọi là Lực Khí Đoạn, đó chính là võ giả, ta cảm thấy một ngày này sắp tới rồi, chờ thành võ giả, vậy khi tuần tra cũng không sợ nữa.
- Nhị Lư, đừng chỉ biết mơ mộng, có thể trở thành võ giả, ở trong đội cũng chỉ có ba đội trưởng thôi.
Hà Tào bỗng nhiên lên tiếng, hắn cũng không ngẩng đầu lên,
- Cho dù thành võ giả, chúng ta cũng không phải là đối thủ của quái quyệt.
Lý Nhị Lư cả giận nói:
- Sao ngươi biết võ giả không phải là đối thủ của quái quyệt?
Trở thành võ giả là hi vọng lớn nhất của Lý Nhị Lư.
Hà Tào vẫn không nhanh không chậm nói:
- Ngươi không tin thì thôi, ta thấy ngươi không rõ tình huống, đội tuần tra chỉ là nói cho dễ nghe, tên được công nhận thực sự của nó là đội chịu chết.
Hà Tào nói tới đây ngẩng đầu lên, hai mắt đầy tia máu nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chúng ta tới đây chính là chịu chết, người trong nhà đều từ bỏ chúng ta rồi, học gì cũng vô dụng, chờ chết đi.
Toàn thân Lý Nhị Lư lại run run, kỳ thật hắn đã sớm biết, chỉ là trong lòng một mực không muốn tin mà thôi, hắn lắc đầu, không cãi nhau với Hà Tào nữa, yên lặng cúi đầu ăn.