Bọn họ cảm nhận được sự tức giận của Viên Huệ Hòa Thượng, Lực Sĩ cao hơn một chút trong đó vội vàng trả lời:
- Đại nhân, gần đây trong thành công việc bề bộn, chúng ta cũng không thể nhìn chằm chằm vào khách sạn, có đôi khi không thể không rời khỏi một thoáng, chúng ta cũng là vừa mới biết.
- Mệnh lệnh của ta là bảo các ngươi nhìn họ chằm chằm, các ngươi làm ăn như thế à?
Viên Huệ Hòa Thượng chậm rãi nói,
- Bất kể là có chuyện gì, các ngươi cũng không thể để thầy trò bọn họ rời khỏi tầm mắt, nếu nhân thủ không đủ, vì sao không nói với ta?
-Ta có thể phái thêm nhân thủ cho các ngươi cơ mà?
Hai Lực Sĩ không dám nói nhiều, mà là chỉ biết cúi đầu,
- Đại nhân thứ tội.
- Các ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì, bằng không không ai cứu được các ngươi đâu.
Viên Huệ Hòa Thượng lạnh lùng nói, hắn rất ít tức giận như vậy.
Viên Huệ Hòa Thượng không nhiều lời, mà là phất tay bảo hai Lực Sĩ đó lui ra.
Gương mặt âm trầm của hắn vẫn nhìn công văn, ngày hôm qua đồ đệ Liễu Chính của Tịnh Vân đã rời khỏi Thiên Lương Thành, hiện tại vẫn chưa trở về.
Chuyện này nhìn thì rất tầm thường, nhưng theo Viên Huệ Hòa Thượng, lại không tầm thường một chút nào.
Thầy trò Tịnh Vân đã ở lại Thiên Lương Thành được một đoạn thời gian rất dài, U Minh Nha tập kích bọn họ không đi, gặp phải tai hoạ cỡ Ma Cô Yêu, bọn họ vẫn không rời đi.
Lại liên hệ với đủ loại dấu hiệu lúc trước, nếu Tiểu Phật Tự không có ý đồ, Viên Huệ Hòa Thượng tuyệt đối sẽ không tin.
Nhưng lịch sử theo dõi của Nghi Loan Ti Lực Sĩ cho thấy, đôi thầy trò này đại đa số đều ở trong khách sạn không ra, khi ra đều là cư dân trong thành mời bọn họ tới siêu độ tụng kinh.
Đọc kinh siêu độ không nằm trong phạm vi cấm đoán, chỉ cần không tuyên dương Phật pháp, vậy không ai làm gì được bọn họ.
Hiện tại đồ đệ Liễu Chính đột nhiên rời khỏi Thiên Lương Thành, sư phụ Tịnh Vân chưa đi, điều này khiến Viên Huệ Hòa Thượng lờ mờ cảm thấy bất an.
Lúc trước hắn đã từng thấy Tịnh Vân rất nhiều lần, trước kia lộ ra rất nhún mình, sau khi tuyên dương bộ Phật pháp đó của Tiểu Phật Tự sẽ lập tức rời khỏi, nhưng lần này ở lại Thiên Lương Thành, khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Viên Huệ sầm mặt nghĩ, bất kể là chuyện Tiểu Phật Tự thế nào, đều thuộc về quản hạt của hắn, hắn không thể để yêu tăng này họa hại Thiên Lương Thành.
Hắn ở trong phòng suy nghĩ một lúc rồi đứng lên, đi ra cửa gọi mạc liêu:
- Ta ra ngoài một lúc, nhưng sẽ không rời khỏi thành, có việc thì ngươi xử lý thay ta trước, ta sẽ trở lại rất nhanh.
Mạc liêu nhẹ giọng đáp ứng.
Viên Huệ lập tức ra khỏi cửa Nghi Loan Ti Phủ, ngẩng đầu nhìn sắc trời u ám, xem ra là sắp mưa rồi.
Hắn trầm ổn đi tới khách sạn trước, hai Lực Sĩ đang theo dõi thấy hắn tới thì ngơ ngác nhìn nhau, lặng lẽ đến tới đây.
- Tịnh Vân ở bên trong à?
Viên Huệ nghiêm mặt hỏi.
- Vâng, một mực không ra ngoài.
Lực Sĩ trả lời.
Viên Huệ kéo gật đầu, hắn đi đến khách sạn, khi tới cửa khách sạn, Tịnh Vân lại vừa hay đi tới cửa.
Tất cả không biết là cố ý, hay là trùng hợp.
Nhưng hai người vẫn gặp nhau ở cửa khách sạn, Viên Huệ nghiêng về cố ý hơn, Tịnh Vân hoặc là đã sớm biết hắn sẽ tới, điều này khiến trong lòng hắn lờ mờ trở nên cảnh giác.
Hai người nhìn nhau một thoáng, trên mặt Tịnh Vân hiện lên nụ cười ôn hòa:
- Viên Huệ sư huynh, khéo thế.
Không thể không nói, nếu luận về tướng mạo, Tịnh Vân nhìn thì thích hợp tuyên dương Phật pháp hơn Viên Huệ, cũng dễ được hoan nghênh hơn.
Viên Huệ trước giờ đều không cười, sắc mặt âm trầm:
- Không phải khéo gì cả, ta là tới tìm ngươi.
Tịnh Vân nhẹ nhàng gật đầu:
- Chỉ là ta cảm thấy ở trong phòng rất buồn, muốn ra bên ngoài đi dạo hít thở không khí một chút, hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, sư huynh thấy sao?
Viên Huệ trầm mặc một chút gật đầu nói:
- Được, vậy đi dạo một chút.
Hắn cũng muốn nhìn xem có thể giở trò gì ở trước mắt hắn?
Trên mặt Tịnh Vân lộ ra nụ cười, khách khí mời Viên Huệ đi trước.
Hai người gần như cùng ra khỏi khách sạn.
Hai Lực Sĩ nhìn Viên Huệ và Tịnh Vân, trong nhất thời không biết có không biết có nên đi theo hay không,
- Bọn họ ngày đêm nhìn chằm chằm ta, cũng đủ vất vả rồi, hiện tại có sư huynh ở đây, cho bọn họ trở về nghỉ ngơi một chút đi.
Tịnh Vân đó hai Lực Sĩ đó, nhẹ giọng kiến nghị.
Viên Huệ vẫy vẫy tay, không cho hai Lực Sĩ đi theo.
Về phần yêu tăng Tịnh Vân này phát hiện Lực Sĩ theo dõi, Viên Huệ không cảm thấy có gì kỳ quái, theo dõi lâu như vậy, không phát hiện mới là kỳ quái.
Hai người Viên Huệ đi qua Thiên Lương Đại Đạo gồ ghề, Thiên Lương Đại Đạo sau trận đánh với Ma Cô Yêu đã hư hao, đến nay vẫn chưa hoàn toàn tu sửa xong.