- A di đà Phật, Tuệ Nguyên sư đệ, thế nhân đều biết Phật pháp Tiểu Phật Tự truyền bá có lỗ hổng to lớn, sao đến chỗ ta lại thành có thành kiến với Tiểu Phật Tự vậy?
Tuệ Hư lạnh lùng nói.
Tuệ Hư và Tuệ Nguyên lại ngươi một lời ta một câu tranh luận về việc 'Phật pháp của Tiểu Phật Tự có tồn tại vấn đề hay không’.
Hai người có thể làm Quốc sư, vốn cực kỳ am hiểu biện luận, hiểu biết đối với Phật pháp lại vô cùng tinh thâm, trong nhất thời không ai rơi vào hạ phong.
- Mất hứng... Mất hứng...
Trên bậc điện truyền ra tiếng nói cực kỳ bất mãn.
Tuệ Hư và Tuệ Nguyên lập tức biết đã chọc giận thiên tử Đại Ngụy rồi, bọn họ vội vàng ngậm miệng lại, nhìn về phía bậc Tử Ngọc Điện.
Chỉ thấy thiên tử Đại Ngụy mặc trường bào vàng sáng tóc tai bù xù ngồi trên ngọc đài, tay hắn cầm bầu rượu xanh ngọc.
Ánh mắt hai người Tuệ Hư và Tuệ Nguyên đều bình tĩnh, bọn họ không phải lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tử Đại Ngụy như vậy.
Thiên tử Đại Ngụy hơi ngửa đầu uống rượu, hắn râu ria xồm xàm, trong vẻ sa sút buồn thương lại tạo cho người ta một loại cảm giác tao nhã.
Trong điện đường toàn là tiếng uống rượu ùng ục.
Thiên tử Đại Ngụy rất nhanh liền buông bầu rượu lắc lắc, hắn bực mình hô to:
- Tiểu Long, ngươi chết ở đâu rồi?
Thiên tử Đại Ngụy mở miệng nói chuyện nhìn thì giống như là một kẻ nghiện rượu quê mùa thô bỉ.
- Thánh Thượng, ta tới đây.
Một lão thái giám tóc hoa râm, dung nhan chỉnh tề vội vàng bước nhanh vào, hai tay hắn đang cầm khay gỗ lim, trên khay thì có sáu bầu rượu màu sắc khác nhau.
Lão thái giám không để ý đến hai vị Quốc sư đại nhân, mà là đi lên bậc thang, đặt khay trước mặt thiên tử Đại Ngụy, để thiên tử Đại Ngụy lựa chọn.
- Thiên Hoa Túy gần đây thế nào?
Thiên tử Đại Ngụy nhìn bầu rượu trên khay, hỏi.
- Ngàn hoa mới mua về màu hoa vô hạ, Thiên Hoa Túy ủ ra, bất kể là mùi hay màu đều là cực hạn.
Mặt già của lão thái giám cười giống như đóa hoa, đầy vẻ nịnh nọt.
Thiên tử Đại Ngụy cầm lấy ấm từ đỏ thẫm, uống một ngụm mới hài lòng gật đầu, hắn lại nhìn hai vị Quốc sư dưới bậc điện, nói với lão thái giám:
- Đi sai người lấy một bộ xúc xắc tới đây.
Hai người Tuệ Nguyên và Tuệ Hư ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không biết vì sao Thánh Thượng lại muốn làm như vậy?
- Thánh Thượng...
Tuệ Hư không nhịn được mở miệng.
- Đừng gấp.
Thiên tử Đại Ngụy lại không cho hắn nói, mà là chậm rãi uống rượu.
Không bao lâu sau, tiểu thái giám cầm khay gỗ tới, trên khay gỗ đặt một cái cốc và ba cái xúc xắc.
Thiên tử Đại Ngụy vẫn ngồi trên bậc Tử Ngọc, hắn thấy đồ đã được cầm tới, liền buông bầu rượu nói:
- Hai người các ngươi bên nào cũng cho là mình đúng, ta cũng lười chẳng muốn phân biệt các ngươi ai nói đúng ai nói sai, vậy dùng xúc xắc để phân lớn nhỏ, lớn chính là Đại Phật Tự nói đúng, nếu nhỏ thì chính là Tiểu Phật Tự nói đúng.
- Hai vị ái khanh cảm thấy thế nào?
Bầu không khí Trong điện trở nên lạnh lùng, hai vị Quốc sư đều ngẩn người, có điều bọn họ sớm đã có chút hiểu biết về tính tình của Thánh Thượng, Thánh Thượng là chuyện hoang đường tới mấy cũng đều làm rồi, đây không phải là trêu bọn họ.
Bọn họ chỉ là Quốc sư, không phải những gián thần thẳng tính trong triều mà dám trực tiếp thóa mạ một tiếng 'Hôn quân'.
Hơn nữa mắng cũng vô dụng.
Đại Ngụy triều từ trước tới nay, vị Thánh Thượng này có thể nói là vị bị mắng là hôn quân nhiều nhất, nhưng lại không ai làm gì được hắn.
- Thánh Thượng, không thể.
Tuệ Nguyên vẻ mặt bi phẫn nói, nếu mở ra là lớn, vậy Tiểu Phật Tự thảm rồi, nếu mở ra là nhỏ, Đại Phật Tự lại không tổn thất gì, đối với Tiểu Phật Tự mà nói, đúng là rất bất công.
- Nếu không muốn, vậy coi như Đại Phật Tự nói đúng.
Thiên tử Đại Ngụy có chút lười biếng nói.
Tuệ Nguyên liền ngậm miệng, cược thì còn có cơ hội, không cược thì một chút cơ hội cũng không có.
Hơn nữa trong lòng Tuệ Nguyên hiểu rằng, không phải nói Tiểu Phật Tự thất sủng, Thánh Thượng đang nhằm vào Tiểu Phật Tự, mà là Thánh Thượng đơn thuần cho rằng phương pháp này mau lẹ đơn giản.
- Thần cảm thấy phương pháp này rất tốt.
Sắc mặt Tuệ Hư bình tĩnh đáp.
- Đều không ý kiến phải không, vậy ngươi lắc cốc.
Thiên tử Đại Ngụy dùng tay chỉ vào một tiểu thái giám ở bên cạnh,
- Hắn không phải tu sĩ, công bằng nhất, Tiểu Long ngươi nhìn cho kỹ, đừng để hai người bọn họ giở trò.
- Vâng.
Lão thái giám cúi đầu dạ một tiếng, hắn lại cười tủm tỉm nhìn Tuệ Nguyên, Tuệ Hư,
- Hai vị Quốc sư đại nhân, đừng làm lão nô khó xử.
Tuệ Hư, Tuệ Nguyên đều là tu sĩ cảnh giới cao thâm của Đại Phật Tự, Tiểu Phật Tự, cho dù không phải bọn họ lắc cốc, nhưng bọn họ có vô số biện pháp âm thầm động tay chân vào cốc, khiến cho kết quả nghiêng về phía bọn họ.
Tuệ Nguyên cười khổ nói:
- Long công công, ở trước mặt Thánh Thượng, ta nào có lá gan này?