Tâm tư của Áo công công cũng không biết đang bay tới nơi nào.
Hoàng Diệp lão đạo trầm giọng nói:
- Việc này Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti sẽ không đồng ý, Yến Quy Lai, cho dù ngươi rời khỏi Nghi Loan Ti, vị trí An Đông Sứ này cũng không thể trao cho Chu Phàm.
Yến Quy Lai bất kể năng lực hay thực lực đều là nhân tuyển thích hợp cho chức vị Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti An Đông Sứ, nhân tuyển thích hợp như vậy lại để hắn rời đi, đó sẽ là một tổn thất lớn của Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti.
Yến Quy Lai trầm mặc một lúc, nói:
- Có thể để Chu Phàm làm An Đông Sứ hay không, quả thật không phải ta có thể chi phối, nhưng nếu các ngươi không cho Chu Phàm một nhắn nhủ thích hợp, vậy ta cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại Thiên Lương Thành nữa.
Yến Quy Lai không phải muốn dùng điều này để áp chế Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti, hắn chỉ cảm thấy áy náy.
- Kỳ thật ta cảm thấy phương án của ta vẫn có thể làm được, các ngươi xem...
Áo công công lại rất hợp thời ngắt lời.
Hoàng Diệp lão đạo cười khổ cắt ngang lời thừa vô ích của Áo công công, hắn lại khuyên nhủ Yến Quy Lai:
- Ngươi đừng vội, ta trở về sẽ thương lượng với ba người bọn họ một chút, rồi sẽ làm ra bồi thường thỏa đáng đối với Chu Phàm.
Hoàng Diệp lão đạo đã nói như vậy, Yến Quy Lai đành gật đầu đáp ứng.
Hoàng Diệp lão đạo rời đi, rất nhanh Chu Phàm từ chỗ Yến Quy Lai biết được chuyện An Tây Sứ đã thất bại, hắn đối với điều này cũng chỉ cười cười, không quá để ý.
Yến Quy Lai nghĩ nghĩ một chút, mới kể qua loa lại chuyện thư viện tổ chức thi tuyển nhận học sinh lớp chữ Giáp với Chu Phàm.
Chu Phàm nghe mà mắt hơi sáng lên, nếu là như vậy, tài nguyên tu luyện mà lớp chữ Giáp có thể có được chính là khó có thể tưởng tượng.
Cho dù hắn đã có Khôi Hà Không Gian hỗ trợ, nhưng cái thứ tài nguyên này, nhất là tài nguyên trình độ cao nhất ai lại không muốn?
Yến Quy Lai thấy biểu cảm này của Chu Phàm, biết Chu Phàm đã động lòng, hắn lắc đầu, cũng nói với Chu Phàm tin tức cuộc thi lớp chữ Giáp khóa này có thể là khó nhất trong các khóa mà Hoàng Diệp lão đạo đã nói với hắn.
- Suy nghĩ của ta là, cho dù cuối cùng không thông qua, nhưng đi thử một chút cũng không sao!
Yến Quy Lai cười nói.
Thể Lực Đoạn là ngưỡng cửa thấp nhất?
Tẩy Tủy Đoạn cũng không có bất kỳ cơ hội nào?
Chu Phàm trầm mặc, hắn không ngờ khảo hạch lớp chữ Giáp này lại gian nan như vậy, có điều rất nhanh hắn lại hiểu rằng, càng là như vậy, tài nguyên có thể có được cũng lại càng nhiều.
Dẫu sao với số lượng sâu xám cần tiêu hao hiện tại cho thấy, có thể có thêm một con đường đạt được một tài nguyên tu luyện, đối với hắn mà nói, áp lực sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Mấu chốt là tu vi hiện tại của hắn đối với đại khảo thư viện mà nói là hơi thấp.
- Cách đại khảo còn bao lâu nữa?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút hỏi.
- Còn ba tháng nữa.
Yến Quy Lai tính toán thời gian một chút rồi thời gian.
Ba tháng.
Chu Phàm thầm nghĩ thời gian cũng coi như là đầy đủ, hắn phải ở trong ba tháng nỗ lực đề thăng.
Thế là, Chu Phàm lại càng không để chuyện An Tây Sứ ở trong lòng, bởi vì hắn muốn cấp tốc đề thăng, nhất định phải rời khỏi Thiên Lương Thành, tới dã ngoại tiến hành lịch luyện, chỉ có giết nhiều quái quyệt hơn, mới có thể thông qua một lượng lớn sâu xám dựa vào Khôi Hà Không Gian để đề thăng cảnh giới.
Nhất định phải thi vào được lớp chữ Giáp.
Sự chú ý của Chu Phàm đặt trên chuyện thư viện đại khảo, nhưng hắn không để ý chức An Tây Sứ, lại không có nghĩa là tất cả mọi người đều nghĩ như hắn.
Trên thực tế sau khi chuyện An Tây Sứ mới sắp tới nhậm chức được thông báo, giữa các võ giả của Nghi Loan Ti Phủ đã là một mảng xôn xao.
An Tây Sứ mới không phải là Chu Phàm lúc trước đã nói, mà là một người khác.
Các võ giả của Phủ Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti thầm nghị luận, người vui sướng khi người khác gặp họa lại ít ỏi không có mấy, các võ giả phần lớn đều cảm thấy bất công cho Chu Phàm.
Công lao của Chu Phàm bọn họ đều nhìn thấy rất rõ, nếu không có Chu Phàm trong chuyện Ma Cô Yêu ngăn cơn sóng dữ, Thiên Lương Thành sẽ gặp phải tai nạn khó có thể tưởng tượng.
Hiện tại bên trên lại giao chức An Tây Sứ vô cùng thích hợp với Chu Phàm cho một người không biết đến từ đâu, trong lòng bọn họ tất nhiên vô cùng không phục.
Chỉ là việc này bọn họ cũng rất khó nói được lên, chỉ có thể tìm kiếm cơ hội để an ủi Chu Phàm.
Chu Phàm vừa tới buổi sáng đã tiếp nhận sự an ủi uyển chuyển hoặc trực tiếp của mười mấy võ giả quen thuộc.
Hắn không chịu nổi phiền nhiễu này chỉ có thể cùng Lý Cửu Nguyệt mượn cớ trốn ra bên ngoài.
Đi trên đường phố của khu chợ, mặt Chu Phàm lộ vẻ bất đắc dĩ, nếu không có thư viện đại khảo, chuyện An Tây Sứ bị quấy nhiễu, hắn ngoài mặt thì không để ý, nhưng trong lòng khẳng định sẽ có chút thất vọng.