Chỉ là đoàn xe khẳng định không muốn làm như vậy.
Hơn nữa hắn còn phải cảnh giác Ma Tổ trong Hủ Cốt Chiểu Trạch, cũng không dám quá tùy ý đi giết một hồi mã thương.
Rất nhanh trời đã tối, đêm đến khiến đoàn xe cảm thấy bất an, thanh âm quái dị lằng nhằng đó vẫn vang lên ở phụ cận đoàn xe.
Có điều Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt sớm đã ra mệnh lệnh, cũng không ai để ý tới thanh âm quái dị này.
Chỉ vẫn duy trì cảnh giác nên có, đề phòng Âm Ảnh Quái Quyệt xông tới.
- Đúng là có chút kỳ quái.
Chu Phàm trở về lều trại của mình, nhíu mày,
- Nó đi theo chúng ta đã lâu như vậy, theo lý mà nói, nó sớm đã rời khỏi địa vực sinh hoạt của mình, hay là nó căn bản không như ta nghĩ, không phải loại quái quyệt có địa vực riêng...
- Cố nhịn một chút, chờ vượt qua hoang nguyên, xem nó có tiếp tục theo tới không? Loại quái quyệt một mực đi theo người đi đường này, trong sách cũng từng đề cập tới, chỉ là không có loại nào tương tự như nó.
Bởi vì có quái quyệt quỷ dị này ở bên cạnh, sau khi Chu Phàm tu luyện Viêm Dương Khí một lúc liền nằm xuống ngủ.
Chu Phàm xuất hiện ở trên thuyền liếc hắc long một cái, lúc trước hắn đã nói về quái quyệt đi theo bọn họ mà đoàn xe gặp phải với hắc long này, đồng thời nguyện ý dùng sâu xám để giao dịch tin tức chi tiết với nó.
Chỉ là hắc long trả lời không có ấn tượng.
Hắc long không có ấn tượng cũng không phải chuyện thần kỳ gì, trừ quái quyệt cố định ra, hàng năm đều sẽ xuất hiện một số chủng loại quái quyệt kỳ quái, dưới tích lũy tháng ngày, đừng nói là hắc long bị nhốt ở trên thuyền, cho dù là người thường xuyên nghiên cứu chủng loại quái quyệt cũng không thể nhận biết toàn bộ.
Chu Phàm không nghĩ nữa, con quái quyệt đó một mực không dám tới, chỉ bảo trì đi theo, chắc là loại yếu nhược, nếu không nó đã sớm nhào tới cắn nuốt tất cả mọi người của đoàn xe rồi.
Loại quái quyệt này chỉ cần đề phòng cẩn thận là được.
Hắc long đang ngẩng đầu nhìn huyết cầu tới ngẩn người, nàng đã mấy đêm rồi đều như vậy.
Chu Phàm mặc kệ nàng, một mình khổ luyện đao pháp và quyền pháp, đợi đến giờ thì rời khỏi Khôi Hà Không Gian.
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu xuống đất, xua đi cái lạnh đêm thu.
Người của đoàn xe cũng từ trong yên lặng tỉnh lại.
Chu Phàm ra khỏi lều trại, chào Lý Cửu Nguyệt một tiếng, hỏi đêm qua có phát sinh chuyện gì không?
Kết quả biết được chỉ có mấy quái quyệt nhỏ yếu không biết sống chết lẻn vào sau đó bị giết, còn đâu thì không có gì bất ngờ, quái quyệt phát ra âm thành kéo cưa đó vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Sau khi ăn sáng xong, đoàn xe lại lên đường.
Sau khi đi một tiếng đồng hồ, cảnh sắc trên đường từ từ phát sinh biến hóa.
Xích đạo phía trước trải trên cỏ khô vàng.
Mênh mông bát ngát đều là cỏ dại khô vàng, không còn cây rừng khác, nhìn qua thành một mảng địa vực vàng óng mờ mịt, trống trải mà hoang vắng.
Đây là hoang nguyên.
Không phải nguyên nhân đổi mùa, mà dẫn tới cỏ dại héo rũ khô vàng, trên thực tế nếu là người thường xuyên đi qua hoang nguyên đều biết, hoang nguyên bất kể xuân hạ thu đông, cỏ dại tràn đầy sinh mệnh lực đều là màu khô vàng.
Một loại trạng thái sắp chết lại không chết.
Không ai có thể nói rõ thế này là sao, chỉ biết hoang nguyên dường như từ xưa đã chính là như vậy.
- Qua hoang nguyên, chúng ta chính là đến Hương Hỏa Lý rồi.
Lý Cửu Nguyệt chỉ về phía trước mỉm cười nói.
Hoang nguyên nhìn thì cổ quái, người tiến vào trong đó dường như rất dễ bị lạc, nhưng chỉ cần mang theo la bàn, cho dù có một số khu vực không có xích đạo, bọn họ cũng sẽ không lạc đường.
Luận tới trình độ nguy hiểm, hoang nguyên không như Hủ Cốt Chiểu Trạch vừa đi qua.
Cho nên Lý Cửu Nguyệt mới thả lỏng như vậy.
Không ít võ giả đều cười theo.
Đoàn xe bắt đầu tiến vào hoang nguyên.
Bây giờ vẫn còn xích đạo, căn bản không cần nhìn phương hướng.
Chu Phàm vẫn đoạn hậu phía sau đoàn xe, hắn là người cuối cùng của đoàn xe tiến vào hoang nguyên.
Trên hoang nguyên có gió nhẹ thổi tới, khiến quần áo của hắn đang ngồi trên lưng ngựa khẽ động, cái đầu trọc cảm thấy man mát.
Khí vị của gió loáng thoáng mang theo mùi héo úa của thực vật.
Khí vị rất nhạt, gió cũng nháy mắt đã biến mất.
Chu Phàm không để bụng, hắn chỉ nhìn chung quanh, xem có quái quyệt tới tìm chết không.
Đoàn xe chậm rãi tiến lên, Chu Phàm thỉnh thoảng xuống ngựa dùng thân pháp Tốc Độ Đoạn giết quái quyệt rất nhanh trên hoang nguyên.
Trình độ nguy hiểm của hoang nguyên là không bằng Hủ Cốt Chiểu Trạch, quái quyệt cũng ít hơn rất nhiều.
Có điều Chu Phàm thầm nghĩ thịt muỗi cũng là thịt, hắn vẫn chịu khó đi qua đi lại.
Người của đoàn xe đã quá quen với hành vi cổ quái này của Chu Phàm rồi, đồng thời thường xuyên cảm khái trong lòng, nếu võ giả nhân loại đều chủ động coi giết quái quyệt là nhiệm vụ của mình như Chu đại nhân, vậy ngày tháng sẽ thái bình hơn rất nhiều.