Cảnh giới của Trứu Thâm Thâm là hơn xa hắn, về phần cao tới mức nào thì Chu Phàm vẫn chưa thể xác định.
Trứu Thâm Thâm thu kiếm vào vỏ nói:
- Khoảng ba trăm cân, đúng là Lực Khí Sơ Đoạn, nhưng ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói loại phương pháp đột phá này.
Chu Phàm trầm mặc, bởi vì muốn giấu giếm chuyện Lực Khí Sơ Đoạn, cho nên hắn không hỏi Lỗ Khôi về chuyện ở phương diện này, hắn cũng không biết có loại phương pháp đột phá này hay không.
Lỗ Khôi cười cười giải thích:
- Không, A Phàm đột phá là rất bình thường, bởi vì A Phàm luyện chính là Hổ Hình Thập Nhị Thức tiêu chuẩn nhất, thậm chí còn tiêu chuẩn hơn cả Trứu đội trường, A Phàm là dựa theo bản viết tay để luyện, hắn sớm đã cảm ngộ được sự tồn tại của nguyên khí, vốn chỉ thiếu một bước là vào cửa.
Giải thích của Lỗ Khôi có chính xác hay không, Chu Phàm cũng không biết, có điều Lỗ Khôi đã giải thích thay hắn, vậy ít nhất cũng bớt đi một số phiền phức cho hắn.
- Thì ra là thế.
Trứu Thâm Thâm chăm chú nhìn Chu Phàm, lại nhìn về phía Lỗ Khôi, hừ lạnh nói:
- Vậy thì sao, hắn cũng chỉ là vận khí tốt, có được đột phá khi sống chết trước mắt, nếu không rất có thể đã vĩnh viễn không bước qua được ngưỡng cửa này.
Trứu Thâm Thâm dường như có chút không phục, Lỗ Khôi chỉ cười cười nói:
- Bất kể là thế nào, A Phàm có thể đột phá là tốt rồi, như vậy đội tuần tra chúng ta lại có thêm một võ giả.
Trứu Thâm Thâm không tranh cãi, mà là xoay người rời đi, nói:
- Ta còn có việc phải làm, nơi này do ngươi xử lý.
Trứu Thâm Thâm vừa đi, chỉ còn lại Chu Phàm và Lỗ Khôi.
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm, có chút cảm thán nói:
- A Phàm, ngươi cũng coi như là nhân họa đắc phúc, ta vốn nghĩ ngươi không thể vượt qua ngưỡng cửa đó.
Chu Phàm trầm mặc một chút, nói:
- Ta tin đột phá như vậy, không ai nguyện ý thử cả.
Lỗ Khôi cười khổ nói:
- Ngươi nói đúng, đột phá lấy mạng ra cược như vậy, không ai dám làm.
Chu Phàm nhìn về phía thi thể của Trịnh Chân Mộc trên mặt đất, lại trầm mặc, Lão Huynh nằm cách đó không xa, lộ ra vẻ rất mỏi mệt.
- Ngươi không cần sầu não, cái này ở đội tuần tra là chuyện rất bình thường, sau này ngươi thấy nhiều sẽ quen thôi.
Lỗ Khôi an ủi Chu Phàm, hắn cho rằng Chu Phàm đang thương tâm,
- Kỳ thật ta còn thương tâm hơn ngươi, trước kia ta đã cứu Trịnh Chân Mộc một lần, quan hệ của hắn và ta cũng coi như không tồi, không ngờ hắn lại chết ở đây.
Không phải Chu Phàm thương tâm, hắn chỉ là đang suy nghĩ chuyện khác, có điều hắn không biện giải, mà là hỏi ra chuyện đang nghĩ trong lòng,
- Có một số quái quyệt sẽ phụ thân, vậy chúng ta nên làm như thế nào mới có thể phòng ngừa quái quyệt phụ thân?
Chu Phàm không muốn giống như Trịnh Chân Mộc, vô duyên vô cớ bị phụ thân chết thảm.
Câu hỏi của Chu Phàm khiến Lỗ Khôi hơi sửng sốt, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Có một số phù lục có thể bức ra quái quyệt phụ thân, nhưng những phù lục đó rất quý giá, trong tay Phù Sư cũng không có mấy đạo, cũng sẽ không phát cho chúng ta, hơn nữa một khi bị phụ thân, có khả năng là đã bị khống chế, phù lục chưa chắc đã là có tác dụng.
- Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng, loại quái quyệt biết phụ thân như Lục Vật Thảo, chung quy chỉ là số ít, hơn nữa đều là phải mượn môi giới mới có thể làm được, chỉ cần cẩn thận đề phòng môi giới như máu, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Đối với đáp án Lỗ Khôi đưa ra, Chu Phàm không quá hài lòng, nhưng hắn cũng biết, thế giới này có quá nhiều đáp án không thể khiến người ta hài lòng, hắn liền nói:
- Thi thể của Trịnh Chân Mộc nên xử lý như thế nào?
Lỗ Khôi nhìn thi thể đã bị Chu Phàm một đao chém thành hai nửa, hắn cảm thấy có chút phiền phức, cười khổ nói:
- Ngươi tiếp tục ở lại nơi này, ta đi tìm đồ bọc thi thể của hắn lại.
Sau khi Lỗ Khôi rời đi, Chu Phàm trực tiếp ngồi trên mặt đất, giữa lông mày và trán hắn rất nhanh liền chảy ra mồ hôi to như hạt đậu.
Chu Phàm dùng quần áo tùy tiện lau một cái, không phải hắn đang sợ, mà có chút thoát lực, vừa rồi chỉ là cường hành chống đỡ mà thôi.
Chu Phàm cầm lấy bình nước uống một ngụm to, lại vẫy tay với Lão Huynh, chờ Lão Huynh đến gần thì cho Lão Huynh uống nước.
Nếu không có lão cẩu này, kết quả của trận chiến đấu vừa rồi sợ rằng khó có thể dự đoán, có lẽ hắn đã bị giết chết.
Mũi có thể ngửi được mùi máu tươi từ cách đó không xa truyền đến, sắc mặt Chu Phàm hờ hững, kiếp trước đã từng thấy không ít hiện trường giết người, loại cảnh tượng đẫm máu này hắn vẫn có thể chịu được.
Chỉ đáng tiếc cho Trịnh Chân Mộc, có điều Chu Phàm lại không chút hối hận vì một đao tàn nhẫn đó của mình, hắn biết Trịnh Chân Mộc bị Lục Vật Thảo phụ thân sớm đã chết rồi.
Đối phương đã là quái quyệt, một đao này của hắn chém xuống không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì. Lỗ Khôi quay lại, trong tay hắn cầm dây cỏ, chiếu...