Tầm mắt của Chu Phàm qua lại giữa cần câu xám đậm, trắng bạc, xanh lục và tím nhạt.
Cuối cùng hắn cầm lấy cần câu xám đậm hay dùng.
Tùy cơ là cái gì cũng có khả năng câu ra, nhưng dẫu sao một mồi câu có thể câu hai lần, hắn vẫn nghiêng về dùng cần câu xám đậm.
Cho dù trước kia cần câu xám đậm từng câu lên một số thứ vô dụng, nhưng đại bộ phận thứ câu lên đều là thứ hắn cần.
Hắn định trước tiên dùng cần câu xám đậm thử một lần, nếu thứ cần câu xám đậm câu lên không ra gì, vậy hắn sẽ cân nhắc dùng cần câu trắng bạc, câu lên một đạo phù lục hoặc khí cụ cường đại để vượt qua nguy cơ sinh tử lần này.
Chu Phàm đã cân nhắc kỹ, hắn vung cần câu xám, dây câu rủ vào trong sông xám.
Mặt sông nhộn nhạo ra một gợn sóng, xung quanh dây câu màu xám ngưng tụ thành vòng xoáy không lớn không nhỏ.
Khi dây câu căng ra, Chu Phàm nhấc cần câu, phía cuối dây câu kéo lên là một hộp bạc vuông vức.
Chu Phàm không xem kỹ, mà là lại vung cần câu, tiếp tục câu.
Dẫu sao cần câu xám đậm có thể câu hai lần, hơn nữa không thể tích lũy không dùng, hắn đã quen câu lên toàn bộ rồi mới xem là gì.
Kiện thứ hai rất nhanh được dây câu kéo lên từ trong sông xám, là một cái túi xanh hình tròn.
Chu Phàm cầm trong tay mới phát hiện cái túi tạo hình có chút cổ quái này là từ lá thực vật bện thành, trên miệng túi thắt dây màu xanh lục.
So với hộp bạc vuông vức trung quy trung củ, cái túi lá cây hình ống tròn này lộ ra vẻ đặc thù hơn.
Chu Phàm cởi dây ở miệng túi, hắn nhìn vào bên trong, bên trong túi là một đóa hoa trắng nhỏ.
Hoa trắng chỉ to bằng dây bìm bìm, hoa nở bảy cánh, màu sắc thanh lịch, có điều nếu nghiêm túc nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trên cánh hoa có văn lộ rườm rà, những văn lộ này dường như đang không ngừng mấp máy.
Chu Phàm thầm nghĩ đây là linh thực, về phần có tác dụng gì thì hắn cũng không nhìn ra.
Hắn lại mở hộp bạc hình vuông, sau đó hắn liền ngây ra.
Bên trong hộp là một con nhện chiếm tất cả không gian của hộp bạc, toàn thân con nhện đỏ rực, sáu đôi chân, chỗ đặc thù là trên lưng nó có tuyến văn màu đen, tuyến văn rắc rối vặn vẹo, nhìn thì giống như chữ tiểu triện viết thành một chữ Đức.
- Vật sống? Sao có thể có vật sống?
Chu Phàm nói thầm trong nháy mắt.
Trước kia Vụ từng nói với hắn, trừ hắn ra, bất kỳ vật sống nào cũng không thể rời khỏi Khôi Hà Không Gian.
Đương nhiên đây có khả năng chỉ là giống hình con nhện, chứ không nhất định chính là vật sống thực sự.
Chu Phàm không nghĩ nhiều, hắn trước tiên đặt lại cần câu xám, sau đó cầm hai thứ này đi đến trước người hắc long,
- Giúp ta giám định hai thứ này.
Đây cũng là trong phạm vi hắc long hỗ trợ, hắc long không thể cự tuyệt, nàng đầu tiên là từ trong quả cầu lưu ly lấy đi hai con sâu xám lớn, long trảo vươn ra, cầm lấy hộp bạc mở nhìn nói:
- Đây là Linh Binh Thù.
- Linh Binh Thù là một loại khí vật phụ linh đặc thù, nó có thể bám vào một số phàm binh, từ đó dung hợp với phàm binh, thông qua tích lũy tháng ngày cải tạo độ cứng và độ sắc bén của phàm binh, khiến phàm binh có thể hoàn thành tiến hóa.
Khí vật phụ linh đặc thù? Nói cách khác quả nhiên giống như hắn nghĩ, Linh Binh Thù không phải sinh linh.
- Cái gì là khí vật phụ linh?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút hỏi.
- Khí vật phụ linh chính là khí cụ có thể kèm lên trên binh khí, gia tăng gia tăng uy lực của binh khí, cái này khác với phù lục, phù lục là dùng một lần, mà khí vật phụ linh thường thường là vĩnh cửu.
Hắc long giải thích.
- Khí vật phụ linh rất hiếm có, bởi vì tài liệu nó cần và phương pháp rèn đều rất đặc thù.
- Chỉ có thể kèm lên trên phàm binh à?
Chu Phàm hơi nhíu mày, thứ này có vẻ tác dụng không lớn,
- Có thể đặt lên trên một số linh binh, ví dụ như Tinh Sương Đao của ta không.
- Đương nhiên có thể, chỉ là Tinh Sương Đao của ngươi vốn chính là có linh, nhưng ngươi kèm Linh Binh Thù lên, không phải là Linh Binh Thù tiêu diệt đao linh của đao gỉ, vậy chính là đao linh của đao gỉ tiêu diệt Linh Binh Thù, đương nhiên cũng có khả năng là cả hai đồng quy vu tận, đao gỉ triệt để bị phế.
Hắc long cười nói.
- Bổn tọa nghĩ chỉ có đồ ngốc mới dùng khí vật phụ linh hiếm có kiểu như vậy.
Chu Phàm ặc một tiếng, vậy chính là chỉ có thể lựa chọn phàm binh, hắn cảm thấy có chút thất vọng, không ngờ câu lên lại là một thứ như vậy.
Hắc long chú ý thấy vẻ thất vọng trên mặt Chu Phàm, nàng trào phúng:
- Ngươi chính là một kẻ ngu xuẩn, Linh Binh Thù đối với cường giả như bổn tọa mà nói không tính là thứ tốt gì, nhưng thế gian có không biết bao nhiêu võ giả muốn tìm một thanh linh binh mà thủy chung không thể có được.