Chu Phàm vươn tay ra tiếp lấy cái vảy đỏ rực, trên vảy khắc phù văn đen xì, phù văn chỉ có vài nét bút, nhưng có phong cách cổ xưa.
Phù văn như vậy có khác biệt rất lớn với phù văn của phù lục tầm thường hắn từng thấy.
- Đây chẳng lẽ là long lân?
Chu Phàm có chút kinh ngạc hỏi.
- Là giao lân.
Hắc long sửa đúng lại:
- Chỉ có Long tộc chúng ta mới có thiên phú khắc phù văn trên giao lân hoặc long lân, cách dùng Mặc Chú Phù này rất đơn giản, ngươi chỉ cần đeo ở trên người, nếu có nguyền rủa hoặc độc tố chết chắc, nó sẽ tự động kích phát, hơn nữa thời gian nó kích phát ngắn hơn Thế Tử Kiểm rất nhiều.
Điểm này là rất tương tự với Thế Tử Kiểm.
Kỳ thật bất kể là nhân loại hay là Long tộc, loại khí vật bọn họ chế tạo ra, đều là để chống đỡ nguyền rủa và độc tố chết chắc khó lòng phòng bị, cho nên lúc mới chế tạo, đều dùng trăm phương nghìn kế kèm thêm cấm chế tự động kích phát.
- Rất tốt.
Chu Phàm nhìn cái vảy đỏ rực, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Thế là, khuyết điểm lớn nhất của hắn coi như đã được bù đắp.
Hắn ngược lại muốn xem ai dám giết hắn?
…
Trời trên hoang nguyên dần dần sáng lên, bóng tối đang nhạt đi, gió đầu thu thổi vù trên hoang nguyên, khi mặt trời vẫn chưa nhô lên, trên thảo nguyên vẫn tràn ngập hàn ý.
Chu Phàm mở mắt, hắn nằm nghiêng người, đưa lưng về phía Quỷ Táng Quan dường như cả một đêm không ngừng không nghỉ.
Hắn vẫn có khuynh hướng gọi quái quyệt là Quỷ Táng Quan, bởi vì nó có khác biệt không nhỏ với Táng Quỷ mà hắc long nói.
Hắn vươn tay ra, dưới tình huống Quỷ Táng Quan không nhìn thấy, thực hóa vảy đỏ, hộp bạc vuông cùng với ống tròn lá cây.
Hắn dùng dây thừng buộc vảy đỏ ở bên hông trong áo, lại mở ống tròn lá cây, nhai nuốt cả đóa Thất Thương Hoa ở bên trong.
Thất Thương Hoa chua chát như mật rắn, khiến cho hắn nhíu mày, có điều vẫn cường hành nuốt xuống.
Khí ấm lạnh từ trong bụng bốc lên.
Chu Phàm ngồi dậy, hắn vén áo lên nhìn một cái, ở giữa bụng xuất hiện văn chương hình hoa trắng bảy cánh.
Hắn biết nếu lúc này hắn phải chịu công kích của người khác, một cánh hoa trong đó sẽ đỏ lên, loại đỏ này rất nóng.
Chỉ cần tâm niệm của hắn vừa động, có thể khiến cánh hoa hóa thành lực lượng đặc thù, trả lại cho đối thủ gấp đôi.
Công kích của địch nhân mạnh thế nào, thương tổn hắn có thể đánh trả sẽ là gấp đôi thương tổn mà nó phát ra trong khoảng thời gian ngắn.
Có thể nói Thất Thương Hoa là một loại một át chủ bài không có hạn mức tối đa.
Cái này cũng hoàn toàn khác với Vân Âm Đinh hắn từng có, nó hơi khó để so sánh.
Có điều lợi ích của Thất Thương Hoa là ở chỗ, nó có thể sử dụng bảy lần!
Chu Phàm cài áo lại, hắn duỗi người, vỗ vỗ Lão Huynh, lại giống như một buổi sáng tốt lành vào mỗi ngày.
Hắn quay đầu nhìn Quỷ Táng Quan.
Ba hắc ảnh tiểu thú hóa thành đèn lồng của Quỷ Táng Quan đã về tới cạnh xe của Quỷ Táng Quan để chơi đùa.
Va bóng xám một lớn hai nhỏ vẫn không nhúc nhích nhìn về bên Chu Phàm.
Chu Phàm cười lạnh một tiếng, đúng là có nghị lực.
Hắn không để ý tới Quỷ Táng Quan quỷ dị này nữa, mà là đặt tay lên cự đao trên mặt đất.
Sau khi cự đao không có Lợi Kim Phù, hắn một mực không hay dùng.
Nhưng hắn ở trên thuyền tu luyện đều là luân phiên hai thanh đao một lớn một nhỏ.
Cho nên cự đao vô danh có được từ doanh địa tuần tra của Tam Khưu Thôn vẫn được hắn mang theo.
Dẫu sao hắn cũng không biết liệu có lại câu lên bộ phù tương tự như Lợi Kim Phù hay không.
Nếu câu lên cũng chỉ có cự đao mới thích hợp sử dụng.
Hơn nữa cự đao dọn dẹp đàn quái quyệt thì nhanh hơn đao gỉ dài nhỏ rất nhiều.
Nhưng theo Chu Phàm lâu như vậy, chất liệu của cự đao toàn thân đen đỏ này hoặc có chút bất phàm, nhưng trên lưỡi mỏng màu trắng bạc đã xuất hiện một số lỗ thủng be bé.
Trên hoang nguyên, hắn cũng không có lựa chọn, nguy hiểm có thể sẽ tùy thời hàng lâm.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, vẫn mở hộp bạc, lấy ra con nhện đỏ từ bên trong.
Chân nhện hơi run run.
Hắn đặt Linh Binh Thù lên trên thân đao.
Chân nhện tản ra tóm lấy sống đao, có điều không có phản ứng gì, nhìn giống như một con nhện vụng về không nhúc nhích.
Chu Phàm đã sớm có dự đoán đối với điều này, hắn vươn ngón trỏ, để vào trong xúc tu của Linh Binh Thù, càng của Linh Binh Thù nhanh chóng khép lại cắn lấy ngón trỏ của hắn.
Máu tươi bị càng hút vào trong thực quản.
Chu Phàm chỉ trầm mặc để cho Linh Binh Thù hút máu của mình.
Qua một thoáng, Linh Binh Thù buông càng ra, hắn mới thu hồi ngón trỏ.
Tám cái chân nhện của Linh Binh Thù hiện ra huyết quang, đâm vào trong sống đao cứng rắn.
Chân nhện đang không ngừng dung nhập vào sống đao dày rộng, cũng bởi vậy mà Linh Binh Thù này càng lúc càng nhỏ đi, Hồng quang Linh Binh Thù tỏa ra toàn bộ đều chui vào trong cự đao.