Chương 1474: Lễ vật trước khi chia tay
Chương 1474: Lễ vật trước khi chia tayChương 1474: Lễ vật trước khi chia tay
Chương 1474: Lễ vật trước khi chia tay
Sau khi Chu Phàm có được mười hai viên Luyện Khí Tinh Ngọc, Triệu Nhã Trúc lại lấy đi một vạn năm ngàn con sâu xám lớn, xem như hoàn thành lần giao dịch cuối cùng.
Thế là sâu xám lớn của Chu Phàm và Thực Phù cộng lại chỉ còn lại hơn ba trăm con.
Hắn thở dài một tiếng, xem ra phải nghĩ pháp kiếm thêm một số sâu xám lớn mới được, tiểu nha đầu đã cho hắn hết sâu xám lớn, hắn cũng phải nghĩ cách để có thêm một số sâu xám lớn, cung cấp tài nguyên tu luyện đây đủ cho việc trưởng thành của tiểu nha đầu sau này.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Triệu Nhã Trúc lại nhìn ve phía Thực Phù, nàng xòe tay, hai dòng sương mù bay tới lòng bàn tay nàng, hóa thành hai bình sứ màu xanh, nàng ném hai bình sứ cho Thực Phù.
Thực Phù vội vàng tiếp lấy, hỏi:
- Đây là gì?
- Đan dược tặng cho ngươi, hai bình đan dược này là đan dược thích hợp cho võ giả Tốc Độ Đoạn tu hành, đủ cho ngươi hoàn thành tu luyện Tốc Độ Đoạn.
Triệu Nhã Trúc bình tĩnh giải thích.
- Công pháp Tốc Độ Đoạn của Chu Phàm rất không tồi, của ta vẫn kém hơn hắn một chút, sẽ không tặng ngươi làm gì.
Thực Phù có chút ngỡ ngàng, nàng không ngờ Triệu Nhã Trúc lại đột nhiên cho nàng hai bình đan dược.
Trong lòng Chu Phàm cũng có chút kinh ngạc.
- Nếu ngươi sợ, ta có thể thề với thuyền, ta không hề động tay động chân gì trên đan dược.
Triệu Nhã Trúc nói xong phát ra một lời thê với thuyên, sau đó mới giải thích:
- Cho ngươi, là vì lúc trước ta quả thật lừa ngươi, coi như là lễ vật xin lỗi của ta đối với ngươi.
- Nếu ngươi không cần, cứ vứt đi cũng không sao.
Thực Phù suy nghĩ một chút, vẫn cất đi, nàng nói khẽ:
- Cám ơn.
Bất kể là như thế nào, Triệu Nhã Trúc vẫn dạy nàng một số thứ, Triệu Nhã Trúc sắp ngủ say, những thù oán nhỏ đó cũng không cần thiết phải tính toán nữa.
- Những gì nên làm đều làm xong rồi, các ngươi cứ tùy ý.
Triệu Nhã Trúc không để ý tới Chu Phàm và Thực Phù nữa, mà là lấy ra đồ thêu của mình, nghiêm túc thêu.
Chu Phàm và Thực Phù không quấy rầy Triệu Nhã Trúc nữa, đi đến một bên hàn huyên một lúc, sau đó tách ra làm chuyện của mình, đợi khi đến giờ, hai người bọn họ biến mất trên thuyền.
Triệu Nhã Trúc mí mắt cũng không nâng, vẫn nghiêm túc thêu, qua một hồi lâu, mới nhìn tác phẩm thêu mình hoàn thành.
Thứ trên vải thêu khó có thể nhìn ra là gì.
Nàng ôm trán cười khổ lẩm bẩm:
- Xem ra ta thật sự không có loại thiên phú này.
Lúc nhỏ kỳ thật nàng xuất thân từ một gia đình giàu có, là thiên kim trong nhà, nhưng đáng tiếc chưa được mấy tuổi, đã bị sư phụ mang đi tu đạo.
Từ đó về sau, vô duyên với đại gia khuê tú, không tính là hối hận, nhưng trong lòng luôn có chút tiếc nuối, có đôi khi sẽ nghĩ nếu không gặp sư phụ, vận mệnh của nàng sẽ thế nào?
Nhưng không có nếu, sư phụ chắc là chết rồi, cha mẹ của nàng cũng có thể chết rồi.
Nên nói là bởi vì nàng quên rồi.
Mỗi một người dẫn dắt đều sẽ mất đi một bộ phận ký ức, nhưng nàng biết, bộ phận ký ức mất đi lại không giống nhau, điểm duy nhất giống nhau là, người dẫn dắt đều quên bọn họ là lên thuyên thế nào.
Dựa theo cách nói của thuyền, bọn họ là tự nguyện lên thuyền.
Nghĩ đến đây, trên mặt Triệu Nhã Trúc lộ ra vẻ tự giễu:
- Ta thật sự hoài nghi ngươi đang lừa ta, ai lại nguyện ý lên thuyền, từ đó mà bị nhốt ở đây vô số năm tháng, đây là một chiếc hắc thuyền.
- Ít nhất ta không nghĩ ra được vì sao ta lại nguyện ý?
- Có liên quan tới ký ức đã mất đi của ta sao?
Triệu Nhã Trúc nhìn giáp bản dưới chân, trầm mặc một lúc, thuyên không hề đáp lại.
Có điều nàng sớm đã quen rồi, vô số năm tháng qua, đáp lại có thể có được là rất ít.
- Có điều lần này cũng coi như thú vị, ít nhất không còn chỉ là một người lên thuyền, ngươi còn kiếm ra một người phụ tá nữa.
Triệu Nhã Trúc khẽ cười nói:
- Ít nhất cũng có biến hóa, hi vọng lần sau tỉnh lại có thể nhìn thấy nhiều biến hóa hơn.
Nàng vẫy vẫy tay, toàn bộ công cụ thêu trong tay liền hóa thành sương mù, nàng đi đến sương mù ở đuôi thuyền, vừa đi vừa hát.
Tiếng hát hào hùng to rõ.
Người biến mất trong sương mù màu xám, chỉ còn lại tiếng hát vang vọng. ...
Chu Phàm từ trên giường tỉnh lại, hắn đầu tiên là thực hóa hộp gỗ đựng Luyện Khí Tinh Ngọc màu đỏ, sau đó để hai viên vào trong phù đại, rồi lấy ra Trữ Vật Chi Thư. - Mở Trữ Vật Chi Thư.
Vừa nghe thấy thanh âm này, trên cái đầu trọc lập tức có tóc nhanh chóng chui ra.
Tóc dung hợp thành Tiểu Quyển, Tiểu Quyển vẻ mặt hưng phấn nhìn Trữ Vật Chi Thư.
- Sách nhỏ chân thành phục vụ cho người yêu sách, xin hỏi: Ngươi có thể làm, ta có thể làm, mọi người đều có thể làm, một người có thể làm, hai người không thể cùng làm, là làm cái gì?
Trong Trữ Vật Chi Thư truyền ra thanh âm sung sướng.
- Chủ nhân, ngươi đừng gấp, để ta nói.
Tiểu Quyển hô lớn, sợ Chu Phàm nói ra đáp án.