Chương 1488: Người dẫn dắt đặc biệt
Chương 1488: Người dẫn dắt đặc biệtChương 1488: Người dẫn dắt đặc biệt
Chương 1488: Người dẫn dắt đặc biệt
Xem ra người dẫn dắt này là không muốn thấy bọn họ.
Chẳng lẽ người dẫn dắt này đã hạ quyết tâm vĩnh viễn không ra sao?
- Tiền bối xuất hiện đi! Chẳng lẽ ngươi không tò mò vì sao trên thuyền lại có hai người à?
Chu Phàm cười cười nói.
- Hay là tiền bối đã từ chỗ thuyền biết tiểu nha đầu nhà ta là người phụ tá, nhưng tiền bối đã từng thấy người phụ tá chưa?
Chu Phàm vừa nói chuyện vừa quan sát chung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ bóng người khả nghi nào.
Chu Phàm không hề lo lắng, bởi vì hắn có biện pháp, ho khẽ một tiếng nói:
- Tiền bối, ta không phải người mới lên thuyền, người dẫn dắt đã gặp mấy người rồi, chỉ cần ta yêu cầu câu cá, tiền bối còn có thể tiếp tục trốn tránh không ra mặt sao?
- Tiền bối hay là tự xuất hiện đi.
Chỉ cần người lên thuyền yêu cầu câu cá, người dẫn dắt không thể không hiện thân lấy cần câu.
Đây là quy củ thuyền định ra, người dẫn dắt không thể trốn trong chỗ tối mà lại có thể khiến cân câu tự động hiện ra.
Nhưng Chu Phàm tạm thời không muốn dùng biện pháp này để bức người dẫn dắt đó ra, bởi vậy rất có thể sẽ chọc giận người dẫn dắt đó.
Có điều nếu người dẫn dắt này thủy chung không chịu hiện thân, Chu Phàm không thể không làm như vậy.
Chu Phàm vừa nói xong, sương mù ngoài một trượng trước người bọn họ tụ lại, một bóng người thấp bé chậm rãi từ trong sương mù đi ra.
Đây là một tiểu cô nương mặc tố y màu đen, trên khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt chỉ độc có một đôi mắt đen láy thâm thúy, không nhìn rõ nàng đang nghĩ gì, trừ mắt ra, chính là nàng có một mái tóc dài quét đất, tóc đen dùng đai vàng cuốn thành đuôi ngựa.
Sao lại là một tiểu hài tử? Chu Phàm nói thầm, nhìn thì chỉ cao bốn thước, so với tiểu nha đầu thì cao hơn một chút, nhưng cũng không phải cao.
Chắc không phải lại là nữ nhi của ta chứ? Chu Phàm bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, hắn lập tức lại hoảng, một người hắn đã không nuôi nổi, lại thêm một nữa, hắn vội vàng hỏi:
- Ngươi là người dẫn dắt hay là người phụ tá?
Thực Phù không nói gì, đêm qua Chu Phàm từng dặn dò nàng, người dẫn dắt để hắn đối phó. - Vừa ngươi đang uy hiếp ta à?
Tiểu cô nương không đáp mà hỏi lại.
Chu Phàm nhướng mày nói:
- Không có ý này, chỉ là muốn mọi người ngồi chung một con thuyền...
Chu Phàm còn chưa nói hết, thân thể của tiểu cô nương nhấp nhoáng, đã đến trước người Chu Phàm, tiểu quyên đầu của nàng đánh tới mặt Chu Phàm.
Chu Phàm hơi ngẩn ra, hắn theo bản năng thi triển thân pháp cấp thuấn di tránh về phía sau.
Chỉ hắn vừa dừng bước, quyền đầu rất đặc biệt, như bóng theo hình hiện ra trước mắt hắn.
Âm!
Mặt Chu Phàm bị một quyền đánh trúng, cả người bay ra ngoài, nện xuống giáp bản.
- Không ngờ ngươi dám đánh hắn...
Thực Phù phát ra một tiếng rít, cả người muốn đánh tới tiểu cô nương.
Chỉ là nàng còn chưa động, cả người đã không thể nhúc nhích.
- Người dẫn dắt không thể động thủ đối với người phụ tá, người phụ tá cũng không thể động thủ với người dẫn dắt.
Một đạo ý niệm truyền vào trong đầu Thực Phù, sắc mặt Thực Phù khẽ biến, lúc này nàng mới hiểu là thuyền hạn chế động tác của nàng.
Sau đạo ý niệm này, Thực Phù có thể động, nhưng nếu nàng muốn động thủ với tiểu cô nương, sợ rằng vẫn sẽ bị thuyền trói buộc.
Chu Phàm nen xuống giáp bản, lập tức nhảy lên, mũi hắn đỏ bừng, máu chảy xuống, cho dù là ở trên thuyền, cũng có thể cảm thấy đau.
Tiểu cô nương không vội động thủ, mà là lạnh lùng nhìn Chu Phàm nói:
- Đây là cái giá phải trả vì uy hiếp ta.
Chu Phàm dùng mu bàn tay lau máu trên mũi, hắn biết lần này nguy rồi, tiểu cô nương này không ngờ là người dẫn dắt loại hình bồi luyện mà Vụ từng đề cập qua.
Loại người dẫn dắt này cho dù ở trên thuyền giết chết người lên thuyền, cũng sẽ không chịu bất kỳ xử phạt gì như người dẫn dắt không thể động thủ, nói chung người lên thuyền chết rồi vẫn có thể phục sinh.
Nhưng không ai nguyện ý nhấm nháp tư vị của tử vong.
- Ngươi là người dẫn dắt loại hình bồi luyện?
Chu Phàm rụt rè hỏi.
Tiểu cô nương lạnh lùng nói: - Đây không phải là chuyện rất rõ ràng à?
Dứt lời, tiểu cô nương lại đánh tới một quyền, vẫn là đánh vê phía mặt Chu Phàm.
Chu Phàm hét lớn một tiếng đánh ra một quyền, quyền đầu của hắn có hỏa diễm màu lam lạnh tỏa ra.
Âm!
Quyền đầu của Chu Phàm đánh hụt, quyền đầu của tiểu cô nương quỷ dị nện lên trên mặt hắn.
Chu Phàm lại bị đánh bay ra, đập xuống giáp bản.
- Ngươi không sao chứ?
Thực Phù chạy tới đỡ Chu Phàm dậy, vẻ mặt quan tâm hỏi, nàng hầm hầm nhìn tiểu cô nương:
- Đủ rồi, hắn có làm sai chuyện gì đâu?
Tiểu cô nương nhướng mày:
- Tiểu gia hỏa ngươi không phân tôn ti, dám nói chuyện với ta như vậy, nếu không phải ta không thể động thủ với ngươi, ta khẳng định cùng đánh ngươi một trận, cho ngươi biết cái gì gọi là tôn trọng.