Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 88 - Chương 88. Không Tiếng Động (2)

Chương 88. Không tiếng động (2) Chương 88. Không tiếng động (2)

Bởi vì hắn thấy có người đi vào phiến rừng cây này.

Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, người này toàn thân bị áo đen bao phủ, ngay cả đầu cũng đội mũ chùm màu đen, chỉ có một đôi mắt lộ ra.

Chu Phàm thử mở miệng hỏi người đó là ai, nhưng hắn ở trong thế giới này căn bản không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể coi như không có gì.

Trong mắt người áo đen mang theo vẻ cười nhạo, hắn rút trường kiếm bên hông ra, thân kiếm phủ kín hỏa diễm hỏa diễm.

Sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, hắn nhận ra bám trên trường kiếm là Tiểu Diễm Phù, Chu Phàm không dám lơ là, Tiểu Diễm Phù ở tay trái của hắn vỗ vào sống đao, hoàn thủ trực đao có hỏa văn đang lan ra.

Chu Phàm đã sớm biết, Tiểu Diễm Phù không chỉ có thể đả thương quái quyệt, càng có thể đả thương người!

Người áo đen không lãng phí thời gian, một kiếm đâm tới Chu Phàm, giống như lửa khói trên đồng cỏ.

Chu Phàm chém ngang ra một đao.

Tất cả đều được tiến hành trong im lặng, đao kiếm chạm nhau, có vô số tia lửa bắn ra.

Chỉ là đao kiếm vừa chạm nhau, ánh mắt người áo đen lộ ra vẻ kinh ngạc, trường kiếm trong tay hắn bị khí lực to lớn từ trên đao truyền đến ép cho hóa thành một hình cung, cả người lẫn kiếm bắn ra.

Một đao này của Chu Phàm là dồn hết toàn lực, bởi vì hắn biết người áo đen dám tới giết hắn, khẳng định là nắm chắc mới đến, nhưng người áo đen khẳng định không biết hắn mới đột phá, cho nên vừa ra tay chính là toàn lực, để thắng được tiên cơ.

Dưới Hữu tâm tính vô tâm, người áo đen ăn quả đắng.

Chu Phàm phát ra tiếng hét lớn không tiếng, hắn kéo hoàn thủ trực đao, nhanh chóng đuổi sát người áo đen đang bay lên trời, thừa dịp hắn bệnh phải lấy mạng hắn.

Chu Phàm muốn trước khi người áo đen rơi xuống đất, một đao chém người này thành hai nửa!

Chỉ là người áo đen không rơi xuống đất, khi ở trong không trung vươn tay trái hóa trảo, tóm vào trên một gốc cây to như miệng bát, trên thân cây lộ ra năm vết tay rất sâu, vụn gỗ bay tán loạn.

Người áo đen lại mượn đó tung người lên, ánh mắt hắn lạnh lùng, một kiếm chém tới Chu Phàm ở phía dưới.

Chu Phàm không hề sợ hãi, lại gạt một đao từ dưới lên trên.

Đao kiếm va chạm, tia lửa văng khắp nơi.

Đầu vai Chu Phàm hơi trầm xuống, sắc mặt của hắn hơi biến đổi, khí lực của đối phương không ngờ không thua hắn!

Tâm niệm Chu Phàm xoay chuyển rất nhanh, cổ tay xoay một cái, trực đao lướt qua thân kiếm chém tới người áo đen.

Người áo đen lại dùng trường kiếm trong tay mượn lực nhảy ra sau, thân hình lộ ra rất phiêu dật.

Trường đao trong tay Chu Phàm bám sát người áo đen đang rơi xuống đất mà chém dọc tới, hắn không muốn để người áo đen có không gian để xuất thủ.

Người áo đen rơi xuống đất, trong mắt đầy vẻ tức giận, hiển nhiên bắt đầu từ khi hắn đến ám sát Chu Phàm, tình thế đã hoàn toàn không giống như hắn nghĩ, trường kiếm trong tay hắn rung lên, trường kiếm như gió bay đâm thẳng ra, nhanh tới chỉ có thể thấy được một chút kiếm ảnh.

Kiếm ảnh từ một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám, trong không trung giống như có một đóa hoa lửa đỏ thẫm.

Ánh mắt Chu Phàm lộ ra một tia sợ hãi, hắn trước giờ chưa từng thấy kiếm pháp quỷ dị như vậy, hắn không biết kiếm ảnh nào mới là chân thực.

Thế xông tới của Chu Phàm khiến hắn khó có thể lui về phía sau, hắn hít sâu một hơi, trường đao trong tay từ chém dọc đổi thành mua quanh.

Tiếng leng keng không ngừng vang lên, tia lửa văng khắp nơi.

Chu Phàm lui về phía sau mấy bước, hắn nhìn cánh tay phải, bên trên đã có thêm hai vết kiếm không sâu, nhưng vết thương cháy đen, đây là bị hỏa ý trên thân kiếm đốt cháy.

Người áo đen không bị thương, trong mắt hắn mang theo sát ý lạnh lùng, không định công kích Chu Phàm nữa.

Chu Phàm bị thương, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì cuối cùng cũng có thanh âm rồi.

Lúc này Lão Huynh mới chạy như điên đến, Chu Phàm dùng tay ngăn nó lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm người áo đen.

Người áo đen lại nhìn Chu Phàm, trường kiếm của hắn đã vào vỏ, bỏ chạy vào rừng cây ở phía sau bên trái.

Chu Phàm cười lạnh một tiếng, muốn đuổi theo, hiện tại không còn là thế giới không tiếng động, chỉ cần vừa đuổi vừa hô, người của đội tuần tra rất nhanh có thể tới giúp hắn bao vây người áo đen này.

Nhưng trên bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng nổ mạnh chói tai.

Chu Phàm dừng chân, mày nhăn lại, đây là đạn tín hiệu của đội tuần tra.

Chu Phàm nhìn phương hướng đạn tín hiệu, là một nửa khu vực tuần tra mà Trứu Thâm Thâm phụ trách, mình có nên lập tức chạy tới không.

Có điều ngay khi Chu Phàm đang do dự, lại có một phát đạn tín hiệu nữa dâng lên, vang vọng trong không trung.

Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, phát đạn tín hiệu này ở ngay khu vực hắn phụ trách, hơn nữa vị trí là... Vườn rau mà Sầu Hầu tuần tra.

Chu Phàm không dám trì hoãn nữa, hắn chỉ nhìn thân ảnh đã chạy vào sâu trong rừng cây một cái rồi xoay người chạy tới bên vườn rau.

Bình Luận (0)
Comment